Lớp băng từng chút một dày lên, chỉnh tề. Trưởng lão Xích Minh cố gắng mở to con ngươi nhìn về phía trưởng lão Huyền Ưu.
Trưởng lão Huyền Ưu liếc mắt nhìn gã một cái, cúi đầu uống một ngụm trà nóng, rồi phát ra một tiếng thở dài.
Nguyệt Chiếu Lam Tuyết thú ngậm trưởng lão Xích Minh đã bị đóng băng đi. Tên đệ tử bị đông cứng ở bên cạnh cũng không thèm nhìn lấy một cái.
Con thú non chạy đến bên cạnh Bùi Huyền Trì, đi dạo một vòng muốn chào tạm biệt Vân Lạc Đình.
Vân Lạc Đình duỗi chân sờ đầu nó.
Con thú non ngẩn đầu lên muốn cọ. Kết quả lại cọ vào khoảng không, nó nghi ngờ ngẩng đầu lên. Bắt gặp ánh mắt của nam tử kia, lông tơ trên người nó ngay lập tức xù lên, loạng choạng quay đầu muốn bỏ chạy.
Vân Lạc Đình nhìn con thú non đã chạy xa: “Meoo?”
Làm sao vậy?
Gương mặt Bùi Huyền Trì lạnh nhạt giúp mèo nhỏ vuốt lông: “Có thể là do Nguyệt Chiếu Lam Tuyết thú ở bên ngoài đang thúc giục.”
Vân Lạc Đình gật đầu, hóa ra là do trưởng bối trong nhà nó giục nó về.
– —
Thời gian bí cảnh Phần Nguyệt mở ra rất lâu.
Sau khi đi qua hơn một nửa nơi này, vài ngày nữa trận pháp rời đi sẽ tự mở ra.
Vân Lạc Đình chậm rãi bước đến, thỉnh thoảng lại hái một vài trái linh quả cho vào nhẫn trữ vật. Linh quả không có lõi không thể trồng được ở bên ngoài. Cũng không thể cứ thế nhổ cả cây lên được. Một khi mang ra khỏi bí cảnh, rễ cây sẽ nhanh chóng héo rút rồi teo lại.
Chỉ trong thời gian trận pháp vận chuyển. Lúc mang cái cây đó ra ngoài, thứ dư lại cũng chỉ còn cành khô.
Nhưng mà có một ít loại linh quả có hạt giống thì có thể hái nhiều hơn một chút. Lúc trở về rửa sạch sẽ lõi rồi giữ lại hạt, tìm một nơi linh khí dồi dào tự mình gieo trồng.
Bên ngoài cũng dùng hạt linh quả để giao dịch. Một khi đã trồng cây linh quả thì không thể đổi chỗ khác, cho nên giá bán của hạt linh quả cũng rất cao.
Linh quả ở những nơi gần đây đều đã hái được kha khá, bên chỗ Bùi Huyền Trì cũng bố trí xong trận pháp.
Vân Lạc Đình liền trở về canh giữ, với tu vi hiện tại của cậu có thể bảo vệ Bùi Huyền Trì luyện đan, còn có thể giúp hắn ngăn cản lôi kiếp.
Vân Lạc Đình đi đến, giơ tay đút linh quả cho hắn ăn, hỏi: “Hôm nay ngươi muốn luyện đan gì thế?”
Từ khi rời khỏi băng nguyên, bọn họ tiện đường lấy băng chìm trong băng nguyên cất giữ để luyện khí. Linhh vật dùng để luyện khí không gom đủ trong bí cảnh. Trong lúc nhất thời bọn họ cũng không hề nóng vội. Dù sao cũng không thể rời khỏi bí cảnh, liền tìm một nơi ít người, nhưng linh khí sung túc để luyện đan.
“Đan Vô Định Long Thuỷ.” Trong nhẫn trữ vật của Bùi Huyền Trì có không ít linh vật dùng để luyện đan, ngoại trừ tự mình tìm thấy, phần lớn là dùng đan dược để đổi.
Đan dược cấp cao dù sao cũng khó có được hơn linh vật. Cho nên lúc bọn họ trao đổi linh vật cũng không giấu diếm, nên càng ngày càng tích cóp được càng nhiều linh vật.
Vừa lúc nhân cơ hội này luyện thành đan dược.
Lúc trước đã luyện chế qua vài lần đan dược ở chỗ này, đều ngưng tụ ra vân* đan.
(Vân: mây)
Nên có không ít người chạy về phía bên này, nhưng sau khi biết được người đang luyện đan là ai thì không giám tiến lên.
Lúc trước đã giao thiệp qua vài lần, đại khái cũng biết được tính cách của Bùi Huyền Trì ra sao. Vốn bọn họ mang tâm tư lấy lòng đến đây, làm sao có thể xông vào trạm trán Bùi Huyền Trì
Lúc trước bọn họ đổi qua một lần đan dược, nên giờ có không ít người chờ để đổi lần thứ hai. Nhìn thấy Bùi Huyền Trì bắt đầu luyện đan, mặc dù không phát ra tin tức muốn trao đổi nhưng lại có không ít người ngồi đợi gần nơi này
Bên ngoài rừng rậm tự do.
Bọn họ chỉ chờ Bùi Huyền Trì thả ra chút tiếng gió, nói có thể trao đổi đan dược là sẽ chạy đến cướp đoạt tiên cơ.
Dù sao ở trong bí cảnh nhiều ngày như vậy, mọi người đều không nhàn rỗi. Trên tay dù nhiều hay ít cũng có một vài loại linh vật, trân bảo hiếm có. Rời khỏi bí cảnh muốn tìm luyện đan sư cũng do tùy duyên.
Nếu lúc này có thể đổi thành đan dược mang ra ngoài là tốt nhất.
Vân Lạc Đình phóng thần thức của mình ra, kiểm tra ba tầng trận pháp lúc trước đã hạ xuống ở bên ngoài, thấy trên trận pháp ngăn cản một tin nhắn truyền đến.
Nhìn Bùi Huyền Trì ở bên cạnh đã bắt đầu luyện đan.
Vân Lạc Đình liền không nói cho hắn biết, trực tiếp thu lại đạo truyền tin kia.
Sau khi mở ra, bên trong tin nhắn là giọng nói của trưởng lão Huyền Ưu.
“Bí cảnh sắp mở ra Truyền Tống Trận để rời đi, ta nghi ngờ có thể đã có chuyện xảy ra.”
“Mấy ngày gần đây số lượng ma thú tự do đi lại vào ban ngày nhiều lên. Tính tình của linh thú cũng không ôn hòa giống như lúc trước. Ma thú tụ tập thành thú triều phát động công kích với chúng ta.”
“Có một bộ phận tu trân giả vì đảm bảo an toàn đã tìm một cái thành hoang phế để trấn thủ. Có không ít tu trân giả đi ra ngoài tìm kiếm linh vật đều bị bọn nó công kích. Tiểu hữu và đại sư ở bên ngoài phải chú ý an toàn. Cái này là bản đồ trong bí cảnh, ta đã đánh dấu vị trí của thành hoang. Nếu ở bên ngoài gặp nạn, bất cứ lúc nào tiểu hữu cũng có thể đến thành để tránh nguy hiểm.”
……
Âm cuối theo gió cuốn đi, tờ giấy đưa tin cũng bị đốt cháy trên không trung.
Vân Lạc Đình vuốt nhẫn trữ vật. Cậu như nghĩ đến cái gì đó, hình như ban ngày nhìn thấy hơi nhiều ma thú, tính công kích của bọn chúng cũng lớn, ngửi thấy hơi thở liền đuổi qua. Nhưng đều không phải là đối thủ của Bùi Huyền Trì, đều thành đồ ăn dự phòng trong nhẫn trữ vật.
Thịt ma thú cao cấp nhiều đến mức không ăn hết.
Đang lúc cậu nghĩ ngợi, thì trận pháp bên ngoài có động tĩnh. Sau khi phá xong ba tầng, ma thú ở bên góc vọt qua đám người lao thẳng vào.
“Gào ——!”
Ma thú gào thét đập đầu đánh vào trận pháp.
Ngượi bị nó va vào sau khi rơi xuống đất thì lảo đảo lui về phía sau, do không đứng vững được nên té ngã trên mặt đất, ôm ngực kịch liệt ho khan.
Đằng sau ma thú cũng có mấy người đuổi qua: “Tiên giả chạy mau! Con ma thú này đánh mất thần trí rồi!”
“Ma thú điên rồi! Tiên giả ngài mau chóng mang theo đại sư chạy đi, chúng ta ở lại cản nó!”
Mặc dù tính tình của ma thú hung bạo. Nhưng dưới tình huống bình thường, ma thú vẫn sẽ biết suy nghĩ, biết được có thể trêu chọc cái gì. Cảm giác mình không đánh lại sẽ tìm cơ hội bỏ trốn.
Nhưng bây giờ, hai mắt ma thú đỏ bừng, chỉ biết ngang ngược va chạm không chết không ngừng.
Bọn họ ở bên ngoài bắt đầu ngăn cản, các loại vũ khí không ngừng đánh lên người ma thú. Rõ ràng ma thú đã bị trọng thương, nhưng vẫn hung hãn xông vào, hiển nhiên đã xảy ra vấn đề lớn.
Vài người tụ lại vây quanh ma thú, lại căn bản không phải là đối thủ của nó.
Con người sẽ có lúc mệt mỏi, linh lực sẽ có lúc hao hết. Nhưng con ma thú này lại không biết mệt không chết không ngừng, dây dưa với bọn họ từ ngoài rừng vào tận trong này.
Không những thế, con ma thú còn có thể tự chữa trị. Bọn họ hiện tại lại bị trọng thương, còn con ma thú kia đã hồi phục tới thời kỳ đỉnh cao.
Con ma thú kia chạy đến đây hẳn là vì đan dược. Linh vật dùng để luyện đan đối với ma thú mà nói là vật cực kỳ bổ.
Vân Lạc Đình ngẩn đầu nhìn lên, con ma thú kia cảm nhận được tầm mắt của cậu đang nhìn liền hung dữ há miệng rống to. Con ngươi thú toàn màu đỏ thẫm, giống như là rơi vào trạng thái điên cuồng.
Đột nhiên, hơi thở trên người ma thú bành trướng, gầm lên hất văng một nhân tu đang ngăn cản mình ra rồi chạy tới chỗ Vân Lạc Đình.
“A!”
Đan dược chưa thành, Bùi Huyền Trì không thể rời đi.
Vân Lạc Đình nhăn lại mày, cậu không thể rời khỏi trận pháp. Dứt khoát đứng dậy chắn phía trước, cậu giơ tay lên ôm ý nghĩ làm cho ma thú rời xa trận pháp.
“Tiên giả cẩn thận!”
” Ầm!”
Linh lực thuần khiết va chạm với ma khí nổi lên từng trận dao động.
Những chiếc lá đung đưa phát ra âm thanh xào xạt, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn lá cây đã rụng đầy mặt đất.
Khí tức ngưng đọng ngăn cản tầm mắt của tất cả mọi người, không nghe thấy tiếng ma thú vội vàng chạy trốn. Khi sương mờ trước mắt tản đi, liền nhìn thấy ma thú bị ném trên mặt đất không nhúc nhích nổi.
Vân Lạc Đình đứng tại chỗ, chậm rãi nhướng một bên lông mày, con ma thú này… So với suy đoán lúc trước của cậu thì yếu hơn rất nhiều.
Đám người tu sĩ sững sờ một lúc. Nghe đồn bên cạnh đại sư luyện đan còn có một con Linh Miêu có thể hóa thành hình người, là đầu quả tim của đại sư luyện đan. Nếu muốn đổi cái gì, có thể mượn con mèo kia đến lấy lòng đại sư luyện đan.
Không cần phải là đồ vật cực kỳ trân quý, chỉ cần mèo thích, là có thể trao đổi.
Nhưng…… Không phải trong lời đồn nói con mèo kia rất yếu sao?
Rất yếu đó!
Cả đoàn người bọn họ bị con ma thú kia kéo chạy hơn nửa cánh rừng cũng chưa thể loại bỏ nó. Vân Lạc Đình chỉ hời hợt nâng tay xuống con ma thú kia liền không còn.
Cái này mà kêu là yếu sao!
Tu sĩ: “……”
Tin đồn đều là lừa người.