Hai người nhìn quanh sân một hồi, cuối cùng cũng tìm ra thủ phạm gây mùi.
Tần Di nhìn thấy sáp chảy khắp bếp, nhíu mày, sau đó giơ tay dập tắt lửa trong bếp.
Thẩm Thanh Đường trong lòng hắn lúc này mới tò mò ló mặt ra, lộ ra khuôn mặt hơi ửng đỏ, thanh tú và mềm mịn như hoa sen.
Lúc này, cậu dùng đôi mắt trong suốt ngấn nước yên lặng nhìn sáp dầu, không khỏi nói: “Tiếc ghê, những thứ này đều là dầu và nguyên liệu tốt.”
Tần Di ánh mắt lấp lóe, chần chờ một chút, hắn vươn tay nhặt lên đầu nến nhỏ còn sót lại: “Em còn cần không?”
Thẩm Thanh Đường nhìn sáp nến ấm nóng chảy xuống kẽ tay Tần Di, lập tức cau lại lông mày xinh đẹp, quay đầu tránh đi: “Bẩn quá, chàng mau vứt đi.”
Tần Di liếc nhìn Thẩm Thanh Đường, vừa nói vừa ném nến đi: “Em không thấy tiếc nữa à?”
Thẩm Thanh Đường: …
Nhưng hiểu tính tình của Tần Di, Thẩm Thanh Đường cũng biết Tần Di thật sự nghĩ như vậy.
Bất đắc dĩ thở dài, Thẩm Thanh Đường chỉ có thể từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một chiếc khăn tay màu trắng, nói: “Đưa tay cho em.”
Tần Di yên lặng đưa tay qua.
Thẩm Thanh Đường dùng chiếc khăn tay trắng cẩn thận lau vết dầu mỡ dính trên tay Tần Di.
Nhưng khi lật ra, Thẩm Thanh Đường lại nhìn thấy hai hàng dấu răng trên ngón tay thon dài của Tần Di.
Im lặng một lúc, Thẩm Thanh Đường khẽ sờ dấu răng, nhẹ giọng nói: “Còn đau không?”
Tần Di thành thật nói: “Còn chút.”
Hàng mi dài của Thẩm Thanh Đường xấu hổ run lên, sau đó cậu lại ma xui quỷ khiến cúi đầu xuống, hôn nhẹ lên hai hàng dấu răng trên ngón tay Tần Di.
Thẩm Thanh Đường làm hành động này không hề mang ý định suồng sã nào.
Nhưng khi Thẩm Thanh Đường ngẩng đầu lên, bắt gặp tia sáng kỳ lạ và kìm nén trong mắt Tần Di, tim cậu lại lỡ một nhịp.
“Em lại quyến rũ ta.” Tần Di mang theo chút cảnh cáo lạnh lùng nói.
“Em không có.” Lần này Thẩm Thanh Đường thật sự bị oan.
Nhưng còn chưa kịp oan ức xong, Tần Di đã bế cậu lên ôm vào nhà.
Thẩm Thanh Đường: !
· ·
Thế nào gọi là tự làm bậy không thể sống, Thẩm Thanh Đường đã tự mình trải nghiệm ý nghĩa của câu nói này.
Giờ phút này, cả người cậu đều đau nhức, giống như bị xe ngựa cán qua, xương cốt như muốn đứt đoạn.
Khi trăng vừa lên, Tần Di ăn mặc chỉnh tề ngồi bên lò sưởi nấu bữa tối cho Thẩm Thanh Đường.
Đôi môi mỏng của Thẩm Thanh Đường mím thành một đường, cậu yếu ớt co ro trong bộ áo choàng lông hồ ly trắng tuyết, mái tóc đen nhánh xõa trên vai, để lộ một mảng da trắng ngần quanh cổ, chi chít mấy dấu đỏ diễm lệ như hoa đào.
Trông vừa quyến rũ và đáng thương.
Không lâu sau, mùi thơm của rượu nếp trên bếp từ từ tỏa ra.
Tần Di đem rượu nếp cho vào một cái bát sứ, lấy ra hoa quế thơm, rắc lên một ít, lập tức, một bát rượu nếp thơm hoa quế đã sẵn sàng.
Chỉ là khi rượu nếp hoa quế thơm ngào ngạt được dọn lên, Thẩm Thanh Đường vẫn còn tức giận, lúc này khẽ quay mặt nói: “Không ăn.”
Tần Di ánh mắt khẽ động, cũng không có cưỡng ép, chỉ đem bát đặt ở một bên: “Vậy lát nữa hãy ăn.”
Thẩm Thanh Đường lại vô thức liếc nhìn Tần Di.
Tần Di cũng nhìn cậu.
Hai người nhìn nhau, ngược lại là Thẩm Thanh Đường, nhìn vào đôi mắt đen bình tĩnh của Tần Di một hồi, không biết vì sao lại cong môi nở một nụ cười khó hiểu.
Cười xong, Thẩm Thanh Đường lại ý thức được một chuyện, thu lại ý cười, uể oải quay đầu đi, ghé vào gối đầu, không nhìn Tần Di nữa.
Nhìn thấy cảnh này, Tần Di trầm mặc một hồi, ngồi ở bên giường, nói: “Ta đã sớm nói cho em biết rồi mà.”
Tim Thẩm Thanh Đường đập lỡ một nhịp, hai tai cậu vô thức vểnh lên, nhưng mặt vẫn không quay lại.
Thấy Thẩm Thanh Đường phớt lờ mình, Tần Di dừng lại, sau đó kiên nhẫn nói: “Không phải là ta không thể, chỉ là sức khỏe của em không được tốt.”
“Sư tôn đã nói, mặc dù linh căn của chúng ta tương sinh, nhưng nếu chúng ta lại song tu trong tình huống này, cái được sinh ra nhiều hơn, cái kia sẽ bị hao tổn. Em mà cứ như vậy, tương lai tu vi của em ít nhiều cũng-“
“Em không nghe.”
Hắn còn chưa nói xong, Thẩm Thanh Đường đã bịt tai lại, thu mình vào trong áo choàng.
Tần Di hơi sửng sốt, có chút bất đắc dĩ, nhưng trong lòng lại mềm nhũn.
Sau khi nếm được tư vị của song tu, đương nhiên hắn cảm thấy cực kỳ tốt, thậm chí còn thoáng không thể khống chế được ham muốn.
Bản thân hắn không phải là người tốt tính, nhưng ở trước mặt Thẩm Thanh Đường hắn chỉ có thể ẩn nhẫn mà thôi.
Hãy nhìn Thẩm Thanh Đường sau khi kết thúc hai lượt, hai mắt cậu đã đỏ hoe, giọng nói khản đặc, Tần Di lại cảm thấy đau lòng, chỉ có thể nhịn xuống.
Cố tình trong những vấn đề khác, Thẩm Thanh Đường cực kỳ thấu tình đạt lý, nhưng trong vấn đề này…
Cậu lại càn quấy như một đứa trẻ.
Trầm mặc một hồi, Tần Di rốt cục nhịn không được hỏi: “Có thực là… Em cảm thấy song tu tốt sao?”
“Em không cần để ý đến cảm nhận của ta đâu.”
Mặc dù hắn cảm thấy rất tốt, nhưng hắn không muốn Thẩm Thanh Đường ủy khuất.
Thẩm Thanh Đường: ?
Thẩm Thanh Đường lập tức quay mặt lại, trong đôi mắt đẹp ẩn chứa lửa giận mãnh liệt, lần đầu tiên nghiêm túc nhìn chằm chằm Tần Di nói: “Em không ghét bỏ chàng, chàng còn dám ghét bỏ em.”
Tần Di ngẩn ra, một lúc sau mới nói: “Ta không có ghét bỏ em.”
“Vừa rồi em cứ khóc mãi, ta sợ làm em khó chịu.”
Hơn nữa, Tần Di cũng thấy mình có thiên phú dị bẩm trong chuyện này, nhưng lại thấy mấy tu sĩ bị ức hiếp đến rơi lệ đầy mặt trong thoại bản, hắn luôn có chút nghi ngờ Thẩm Thanh Đường đã bị chịu thiệt còn không dám nói cho hắn biết.
Nếu không thì tại sao lại cắn hắn như vậy?
Tần Di vừa nói ra những lời này, đến lượt Thẩm Thanh Đường sửng sốt.
Một lúc sau, khuôn mặt xinh đẹp trắng nõn của Thẩm Thanh Đường thoáng ửng hồng, cậu nhìn chằm chằm vào vẻ mặt nghiêm túc không chút nao núng của Tần Di một lúc, rồi đột nhiên thở dài.
Tần Di: ?
“Sao vậy?” Thấy vẻ mặt thở than của Thẩm Thanh Đường, Tần Di không khỏi nhíu mày, trong lòng hơi không được thoải mái, chẳng lẽ suy đoán của mình là thật sao?
Thẩm Thanh Đường im lặng một lúc, mím môi cười, sau đó nhìn Tần Di với đôi mắt sáng ngời nói: “Kỹ thuật của chàng không tốt cũng không sao, thời gian còn dài, chúng ta có thể thong thả từ từ.”
Tần Di sắc mặt hơi biến, vừa định nói mình không có ý này, Thẩm Thanh Đường lại vươn tay, nhéo nhẹ đầu ngón tay của Tần Di, nhẹ giọng ẩn ý nói: “Nếu cứ thấy khó mà lui như vậy.”
“Chẳng lẽ chàng muốn em thủ tiết cả đời sao?”
Tần Di: …
——oOo——