Nếu tối hôm qua không hỏi Lý Ỷ La, thì có lẽ Tần mẫu còn thấy sốt ruột, nhưng bây giờ đã hiểu nguyên nhân trong đó, bà tất nhiên sẽ không thèm để bụng mấy lời như vậy. Chỉ là càng cảm thấy chán ghét hai phòng kia hơn mà thôi.
Trương Thúy Thúy và Mã Đại Ni không biết nội tình, nghe vậy thì đều lo lắng nhìn Lý Ỷ La. Mã Đại Ni thầm mắng một tiếng, nàng đã sớm nói với đệ muội rồi, phải đặt chuyện sinh con trong lòng. Giờ thì hay rồi, bị người ta mang ra nói, nếu bị mẹ chồng ghét, vậy xem như xong đời!
Mã Đại Ni thầm cầu nguyện, hy vọng mẹ chồng ngàn vạn lần đừng vì chuyện này mà đuổi Lý Ỷ La ra khỏi nhà. Nàng ta vội nói: “Tam đệ và tam đệ muội nhà ta mới thành thân không lâu, hai phu thê vẫn còn trẻ. Chuyện của họ không cần mấy người nhọc lòng, xen vào chuyện người khác!”
Lý Ỷ La thu lại nụ cười, nói với mẹ Tần Tử Chu: “Chuyện này không dám phiền tẩu tử nhọc lòng, các người đã ăn trấu ăn cỏ rồi, nếu vẫn còn tâm trạng lo những chuyện này, chi bằng tự lo cho bản thân đi!”
Trương Thúy Thúy và Mã Đại Ni lập tức phì cười.
Tôn thị càng giận hơn, bà ta vốn muốn mượn lời này tới đây đòi chỗ tốt, không ngờ lại bị mấy mẹ chồng nàng dâu Tần mẫu dùng lời này châm chọc ngược lại, giờ lại bị bọn họ dùng lời này chặn họng lần nữa.
“Tẩu tử!” Tần Chung không biết đã đến sau lưng Lý Ỷ La từ khi nào, hắn mỉm cười, nhưng ánh mắt lại vô cùng lạnh lẽo, nói với mấy người phụ nữ của hai phòng kia: “Ỷ La là thê tử của tôi, chúng tôi như thế nào, không phiền các người nhọc lòng. Ỷ La hiền lương, lại biết kiếm tiền, chỉ dựa vào một mình nàng, đã có thể giúp tôi không cần ăn trấu ăn cỏ, so với một số ít phụ nữ chỉ biết sinh con thì tốt hơn nhiều. Cưới được nàng, là chuyện may mắn nhất cả đời ta.”
Phụ nữ chỉ biết sinh con là đang ám chỉ ai, không cần nói cũng biết.
Độc! Quá độc miệng! Rõ ràng cười tươi như hoa, vậy mà lời nói ra lại sắc như dao.
Ngươi nói xem, vốn chỉ mà mấy người đàn bà đấu võ mồm với nhau, một người đàn ông như ngươi sao lại không biết xấu hổ mà xen vào làm gì, lại còn dùng lời nói khó nghe đến như vậy, mắng thắng sẽ được vàng à?
Mấy người phụ nữ của hai phòng kia bị Tần Chung nói đến mặt hết xanh lại trắng, mà cố tình cái câu ăn trấu kia lại còn là do chính Tôn thị nói.
“Tướng công, chàng thật tốt…..” Lý Ỷ La vốn muốn đáp trả thêm mấy câu, nào ngờ Tần Chung đã lên tiếng trước nàng, vì muốn cổ vũ cho Tần Tiểu Chung nhà mình, Lý Ỷ La liền nắm tay Tần Chung.
“Cháu trai nhỏ à, chuyện của đàn bà, cháu xen vào làm gì?” Tôn thị đen mặt, chuyện của đàn bà, có đàn ông nhà nào lại đi xen vào không? Bộ không sợ mất mặt sao?
“Ỷ La là nữ nhân không sai, nhưng nàng ấy đồng thời cũng là thê tử của cháu. Thê tử bị người ta làm khó dễ, người làm trượng phu như cháu chẳng lẽ không thể ra mặt nói vài câu thay nàng ấy? Đại bá mẫu, nếu cháu trai có chỗ nào đường đột, xin người niệm tình cháu trai là vãn bối mà đừng so đo!”
“Cháu…..”
“Được rồi! Đã quên trước đó tôi nói với bà cái gì rồi sao?” Tôn thị còn muốn nói gì đó, nhưng đã bị Tần đại bá quát một tiếng làm cho im miệng.
Tần Chung vỗ vỗ lên mu bàn tay Lý Ỷ La: “Có ta ở đây!”
“Ừm~!” Lý Ỷ La làm ra vẻ thẹn thùng gật nhẹ đầu, vì cố ý chọc tức Tôn thị, Lý Ỷ La còn liếc nhìn bà ta một cách đắc ý.
Tôn thị tức đến mức thiếu chút nữa nghẹn thở.
Tiệc rượu quá nửa, trên bàn, mấy người đàn ông đã hơi ngà ngà say. Tần đại bá và Tần nhị bá lặng lẽ liếc nhìn nhau, khẽ gật đầu một cái, bắt đầu thực hiện kế hoạch đã thương lượng xong từ trước.
Sau khi Tần đại bá uống thêm một hớp rượu, liền thở dài một hơi: “Tam đệ, cuộc sống của huynh và nhị ca đệ thật sự quá khổ. Nhớ trước đây, khi tam thúc còn sống, lão nhân gia người luôn hết mực chiếu cố chúng ta, dặn dò chúng ta phải dạy dỗ con cháu nên người. Hy vọng chúng có thể có được tiền đồ, làm rạng rỡ tổ tiên. Huynh và nhị đệ chưa từng dám quên tâm nguyện của tam thúc. Nhưng mà đầu năm nay, bất kể là làm chuyện gì, nếu không có tiền vốn thì đều không làm được. Ngay cả chuyện đưa bọn trẻ đến thư viện đọc sách cũng chỉ là hy vọng xa vời. Aiz….” Dứt lời, Tần đại bá lại nhíu chặt mày hơn, than thở càng ảo não hơn.
Tần nhị bá cũng mặt ủ mày ê, nói: “Tam đệ, huynh vốn cũng tính toán đưa bọn trẻ trong nhà đến thư viện học hành. Mặc kệ là ai trong số chúng nó, chỉ cần có một đứa có được tiền đồ, như vậy chuyện chúng ta muốn khôi phục lại vinh quang của Tần gia trước kia không phải là dễ như trở bàn tay à? Nhưng đáng tiếc, huynh và đại ca lại không có bản lĩnh đó.”
Tần phụ nghe xong, nhất thời rơi vào trầm mặc.
Ba huynh đệ Tần gia lập tức liếc nhìn nhau. Tần Diệu hừ một tiếng: “Đại bá, nhị bá, hai người nói chuyện này với cha cháu có tác dụng gì? Hiện giờ cha cháu đã lớn tuổi, cũng không kiếm được tiền, cho dù muốn giúp cũng không thể giúp các người được!”
“Diệu ca nhi, sao cháu lại nói vậy, các cháu đều là con của tam đệ, tiền các cháu kiếm được không phải cũng là của đệ ấy à?”
Tần Diệu liền a một tiếng, còn cố ý kéo dài: “Thì ra là các người dòm ngó đến tiền trong tay chúng tôi.” Tần Diệu lập tức sầm mặt lại: “Nói cái gì mà vì Tần gia, có lần nào các người tới mà không dùng cái cớ này không? Trước kia khi lấy đi lương thực cứu mạng của nhà chúng tôi, sao vẫn không thấy mấy người dạy ra được một huynh đệ có tiền đồ nào? Nói thật cho các người biết, trước đây cha tôi bị bộ dáng này của các người lừa gạt qua mặt, nhưng chúng tôi thì không! Các người cũng đừng mơ lấy được một văn tiền nào trong tay chúng tôi.” Tần Diệu ném mạnh ly rượu xuống đất, nổi giận đùng đùng.
Tức khắc, cả phòng rơi vào tĩnh lặng, tất cả mọi người đều nhìn về phía bàn này.
“Không phải lấy tiền, không phải lấy tiền! Diệu ca nhi, sao cháu lại nóng tính như vậy?” Tần nhị bá thấy tình hình không ổn, vội đỡ lời cho Tần đại bá.
“Phải, phải, sao chúng ta có thể trực tiếp lấy tiền của mọi người, đều có tay có chân, chúng ta có thể tự mình kiếm mà!” Tần đại bá lúc này mới giật mình lấy lại lý trí, cũng vội tiếp lời Tần nhị bá.
Lý Ỷ La gắp mấy miếng khoai tây bỏ vô miệng nhai: Tần đại bá này nói chuyện thật thú vị, không trực tiếp lấy tiền, vậy tức là sẽ gián tiếp lấy?
Quả nhiên, Tần đại bá nói tiếp: “Tam đệ à, chúng ta thật sự không còn cách nào khác mới phải mở miệng, chúng ta biết trước đây đệ đã giúp chúng ta rất nhiều, nhưng chúng ta là người một nhà, đánh gãy xương cốt cũng còn dính gân. Không nói cái khác, đệ cũng nên nghĩ tình mấy đứa nhỏ, chúng đều là con cháu Tần gia, là hy vọng của Tần gia chúng ta!”
Tần phụ chậm rãi bỏ ly rượu xuống, không rõ cảm xúc: “Đại ca, rốt cuộc thì huynh muốn nói gì?”
Tần Diệu thấy Tần phụ đã để ý tới chuyện này, vội vàng muốn lên tiếng ngăn Tần phụ, nhưng lại bị Tần Chung đè cánh tay lại, rồi khẽ lắc đầu với Tần Diệu, ý bảo Tần Diệu im lặng chờ xem thêm một lúc.
“Cha…..”
Tần Chung nhìn Tần phụ, Tần Diệu cũng im lặng.
Tần đại bá vui vẻ, vội nói: “Chúng ta thật sự sẽ không trực tiếp lấy tiền của mọi người đâu. Cuộc sống của nhà ai cũng đều không dễ dàng, chuyện trước kia là chúng ta sai! Nhưng mà…. Nhưng mà…. Đệ có thể bảo mấy cháu dạy công thức món ăn kia cho chúng ta không? Huynh đảm bảo sẽ không bày bán ở bến tàu đâu! Dù chúng ta phải bán ở nơi hang cùng ngõ hẻm đi nữa, chúng ta cũng tuyệt đối không giành mối làm ăn của cháu trai.”
Tần phụ trầm mặc rất lâu rồi mới lên tiếng: “Đó mà chuyện làm ăn của lão đại và lão nhị, công thức kia cũng không phải của đệ cho chúng, chuyện này…. Đệ không làm chủ được. Nếu các huynh muốn công thức, vậy trực tiếp nói với lão đại, lão nhị đi!”
Mọi người Tần gia lập tức không nén nổi vui mừng, xem ra Tần phụ đúng là đã thật sự hồi tâm chuyển ý.
Tần đại bá và Tần nhị bá gấp gáp không thôi, nếu có thể lấy được công thức từ tay Tần Phấn, Tần Diệu, vậy hôm nay bọn họ còn cần tốn nhiều nước bọt với Tần phụ như vậy làm gì?