Anh cụp mắt, nhìn vào đôi mắt hoang mang và thuần khiết như trẻ con của cô, tim khẽ rung động, cúi đầu ghé vào tai cô, trầm giọng nói: “ Anh là chồng em, đừng sợ, nhé? ”
Chồng?
Vương Thừa Duật oai oán nhìn Triệu Hàn Dương câm nín: “… “
Anh vừa nghe gì nào? Cái tên tảng đá kia tự động nhận mình là chồng của em gái anh?
Chuyện này mà để cho mẹ Vương nghe thấy chắc chắn họ sẽ bắt con bé bằng mọi cách mất.
Vương Tuyết Băng suy nghĩ cẩn thận từ đống từ ngữ mà mình biết, hồi lâu sau mới thốt lên hỏi: “ Là người muốn ngủ cùng với tôi sao? ”
Triệu Hàn Dương: “…”
Chị Đinh: “…”
Vàng Ưng: “…”
Đám người Hắc Ưng vừa mới từ bên ngoài trở về khi nghe cô nói cũng câm nín: “… “
Quả nhiên cô Vương sau khi mất trí nhớ thì lời nói vẫn lợi hại như trước.
Vương Thừa Duật: “…”
Đúng thật là em gái anh, nói một câu chỉ có thể làm người ta câm nín mà thôi. Anh quả thật không thể ngờ em gái anh sẽ thốt ra lời đó luôn chứ.
Chuyện này anh sẽ phải kể lại với đám người lão đại mới được. Và đây cũng là lần thứ hai anh câm nín trong vòng mười phút khi đến đây để kiểm tra cho em gái anh.
***
Sau khi rời khỏi phòng ngủ, Vương Thừa Duật lại tiếp tục dặn dò chị Đinh thêm những điều cần chú ý về tình trạng hiện tại của Quý Noãn, sau đó lái xe về bệnh viện lấy thuốc.
Trong phòng ngủ, Vương Tuyết Băng vẫn tựa vào lòng Triệu Hàn Dương.
Lúc này cô đã không còn mân mê nút áo của anh nữa, mà đổi chỗ khác, đó là nhéo mặt anh, như thể muốn xác định anh là người trong mơ hay là người thật.
Cô nhìn chằm chằm vào mặt anh, ấp úng nói: “ Hình như… em đã từng gặp anh rồi… phải không…”
Triệu Hàn Dương kéo tay cô xuống, cứ ôm cô như thế, xòe tay cô ra, kiên nhẫn viết ba chữ tên mình vào lòng bàn tay cô: “ Còn biết chữ không? ”
Vương Tuyết Băng ngây người nhìn ngón tay thon dài đang viết chữ vào lòng bàn tay mình, đọc theo: “ Triệu… Hàn… Dương…”
Sau khi đọc xong, cô lại ngây người, hồi lâu sau mới nhỏ giọng thì thầm: “Cái tên này quen quen…”
Nghe cô nói vậy, Triệu Hàn Dương anh không biết nên vui hay nên đau lòng.
Đau lòng là cô đã tỉnh nhưng lại vì bị thương mà để lại di chứng, suy cho cùng vẫn phải tiếp tục tiếp nhận điều trị mới được.
Vui là dù trí nhớ cô có lộn xộn, thần trí mơ hồ, nhưng cô vẫn có chút ấn tượng về những điều liên quan đến anh.
Cô không quên anh, chẳng qua là trí nhớ lẫn lộn không phân biệt được mà thôi.
Ngay lúc này Triệu Hàn Dương lại im lặng nắm tay cô lần nữa, Vương Tuyết Băng bỗng ngẩng đầu lên, nở nụ cười đầu tiên từ khi tỉnh lại.
Mặc dù nụ cười ấy của cô vẫn còn thận trọng, như thể chỉ cảm thấy an toàn khi ở bên anh, không muốn rời xa anh, còn sợ anh không cần mình mà vẻ mặt có hơi nịnh nọt, cười rạng rỡ hỏi: “ Vậy em có thể gọi anh là Dương gia không?”