“Anh về phòng trước đi.”
“…”
Mặc kệ Tần Khả nói gì, đáp lại cô cũng chỉ có không gian yên tĩnh, mà người nào đó vẫn dựa vào sô pha, tay nâng ở giữa không trung cũng không hề nhúc nhích.
Tần Khả thầm thở dài.
Cô phát hiện bản thân mình càng ngày càng mềm lòng dung túng Hoắc Tuấn, mà Hoắc Tuấn cũng ngày càng học được cách làm thể nào để lợi dụng bản thân anh khiến cô mềm lòng.
Trong mấy giây này, Tần Khả đã không kiềm lòng được mà buông sách, cô đứng dậy đi đến bên cạnh sô pha, giơ tay đỡ lấy cái tay kia.
Giống như mấy dụng cụ bẫy rập đột ngột hoạt động, vốn còn chưa hề đụng tới Hoắc Tuấn đột nhiên mở mắt ra, đồng thời cầm lấy đầu ngón tay của cô gái nhỏ, khẽ cười một tiếng rồi kéo cô xuống ôm vào trong ngực.
Sau đó Hoắc Tuấn nhẹ nhàng xoay người, áp người đè cô gái nhỏ xuống ghế sô pha.
“Muốn có quà, nếu không sẽ ăn em.”
“…” Tần Khả vừa ổn định lại gia tốc tim đập, sau khi hoàn hồn thì nghe thấy một câu như vậy. Cô bất đắc dĩ giương mắt, lại nhịn không được khóe môi nhếch lên, “Bây giờ còn chưa tới sinh nhật của anh đâu.”
“Nhưng anh đã đợi một ngày.” Hoắc Tuấn vùi đầu, ở bên cổ cô gái nhỏ thân mật lại tủi thân mà cọ cọ, “Mấy ngày nay em luôn đi với Cố Tâm Tình, rõ ràng anh mới là người được ăn sinh nhật.”
“Vậy ngày mai dẫn anh đi chọn quà?”
“…”
Thiếu niên đè ở trên người cô càng ấm ức, cúi đầu ai oán liếc cô một cái.
Tần Khả bật cười.
——
Rõ ràng là muốn giả bộ làm một chú chó hoang đáng thương, nhưng trong mắt vẫn không giấu được bản tính hung hăng của chó sói.
Quả nhiên là bản tính khó dời.
Cô ra vẻ không để ý, ho nhẹ một tiếng, nén cười hỏi: “Vậy anh muốn cái gì?”
Ánh mắt Hoắc Tuấn sáng lên, vừa định lên tiếng.
Tần Khả: “”Em” là không được.”
Hoắc Tuấn: “……”
Hoắc Tuấn tủi thân jpg
Tần Khả hết sức vui vẻ.
Nhưng bị cặp con ngươi đen nhánh ấm ấm ức ức kia nhìn chằm chằm vài giây, cô cũng không giỡn nổi nữa.
Tần Khả thôi cười, “Thật ra em có mua quà cho anh —— Nhưng anh chắc chắn muốn bây giờ?”
“…”
Hoắc Tuấn nghe vậy thì ngừng lại, đáy mắt lướt qua cảm xúc thất vọng vô cùng rõ ràng, “Em đã chuẩn bị rồi à?”
Tần Khả: “…”
Tần Khả nheo mắt, “Anh thật sự hy vọng em không chuẩn bị, sau đó anh tùy ý muốn cái gì thì đều đáp ứng hết, đúng không?”
Hoắc Tuấn không chút nào chột dạ gật đầu.
“Trừ đáp án “Muốn em” ra, thì anh còn có một lựa chọn khác, em muốn nghe không?”
“Không muốn.”
Tần Khả một giây cũng chưa suy nghĩ.
“……”
Con mồi không cắn câu, Hoắc Tuấn chỉ có thể tiếc nuối mà thu lại răng nanh sắp cắn lên trên cổ của con mồi nhỏ mềm mại.
Được giải thoát, Tần Khả đi về phòng chứa quần áo.
Rất nhanh cô liền đi ra, chỉ là hai tay đặt ở sau lưng, dường như đang giấu thứ gì đó.
Hoắc Tuấn có chút tò mò.
“Rốt cuộc là cái gì?”
Tần Khả suy nghĩ, “Em thú tội trước —— Qua một khoảng thời gian nữa, có khả năng anh ngẫu nhiên xem tạp chí sẽ thấy em ở trên đó.”
“…”
Vẻ mặt Hoắc Tuấn cứng lại. Hai ba giây sau, anh hơi nheo mắt, giọng nói trầm hẳn xuống, “Em đi chụp quảng cáo?”
“……” Tần Khả chột dạ im lặng.
Chỉ cần là chuyện có liên quan đến cô, người nào đó chính là nhạy bén đến đáng sợ như vậy.
Ánh mắt Hoắc Tuấn lại càng thêm đen, “Bởi vì muốn mua quà cho anh?”
Tần Khả cẩn thận quan sát sắc mặt của anh, sau đó bắt đầu chậm rãi dịch đến sô pha, đồng thời nhỏ giọng giải thích:
“Tuy rằng có học bổng cao trung cùng với học sinh được cử đi học, nhưng mà những cái đó là do Hoắc gia tài trợ —— Đây là trước đó chung ta đã đồng ý rồi.”
Sắc mặt Hoắc Tuấn âm trầm, “Chúng ta đã nói tốt nghiệp đại học xong mới bắt đầu trả.”
Tần Khả: “Ngày đó thầy Hoắc nói, anh đã hỏi thầy ấy sinh viên còn đi học muốn làm giấy hôn thú cần phải làm thêm thủ tục gì.”
Hoắc Tuấn: “…”
Tần Khả: “Chẳng lẽ anh muốn sau khi em tốt nghiệp đại học còn muốn lấy tiền trả lại cho mình?”
“…”
Hoắc Tuấn không thể cãi lại, bởi vì ban đầu anh đưa ra kế hoạch tài trợ chính là vì đánh chủ ý này.
Chỉ cần có thể thành hôn trước khi tốt nghiệp, thì những gì mà Tần Khả và anh có được đều thuộc về tài sản chung của hai vợ chồng —— Đến lúc đó không còn cần đến khái niệm mượn tiền nữa.
Hoắc Tuấn rũ mắt, ngồi dậy, giọng nói cũng trầm xuống.
“Rõ ràng em biết những gì anh làm, đều là vì không muốn em phải vất vả.”
“Em không vất vả.” Tần Khả nhẹ giọng lẩm bẩm, “Chỉ là làm thêm việc người mẫu quảng cáo thôi… So sánh với nhau thì, vẫn là đi dỗ anh vất vả hơn.”
“…”
Hoắc Tuấn không phản bác.
Qua vài giây, anh vẫn không cam lòng nhìn sang, “Sau này có thể không làm được không?”
“Được.”
Lúc này, cô gái nhỏ đã đi tới trước mặt anh, nghe vậy thì cong người xuống, đồ ở trong bị đôi tay bao lại, không đợi Hoắc Tuấn nhìn rõ thì thấy hai cánh tay của cô gái nhỏ vòng lại, ôm lấy gáy anh.
Đồng thời Tần Khả cười khẽ một tiếng, nhẹ nhàng hôn lên khóe môi mỏng của anh.
“Sau này không làm —— Vậy sinh nhật sau này anh cũng đừng mong có được món quà mắc như này.”
Hoắc Tuấn khẽ thở dài, trở tay ôm lấy vòng eo thon của cô gái nhỏ, để cô ngồi lên đùi mình.
“Vốn dĩ không cần —— Tần Tần, sự tồn tại của em chính là món quà tốt nhất mà anh có được.”
Tần Khả không nói chuyện.
Mấy giây sau, “Cạch” một tiếng vang nhỏ.
Hoắc Tuấn ngẩn ra.
Âm thanh này là ở sau tai anh, cũng tức là vang lên từ trong tay Tần Khả. Đối với anh mà nói âm thanh này rất quen thuộc, khiến anh gần như nghĩ đến nó nhưng lại không cách nào chắc chắn ——
“Ừm, đây là quà.”
Cô gái nhỏ mở hộp nhẫn trong tay, cuối cùng đưa tới trước mặt Hoắc Tuấn.
Hai chiếc nhẫn một lớn một nhỏ nằm ở trong hộp nhung màu xanh đen.
Không biết từ khi nào gương mặt Tần Khả đỏ lên, cô không được tự nhiên mà hạ thấp tầm mắt, đồng thời nhỏ giọng lên tiếng.
“Chúng ta đính hôn đi, Hoắc Tuấn.”
“………!”
Thần trí Hoắc Tuấn trống rỗng đang nhìn vào hộp nhẫn, nghe được câu này của cô gái nhỏ thì hoàn toàn nổ mạnh.
Không biết qua bao lâu, anh mới chậm rãi lấy lại được ý thức.
Tầm mắt nâng lên, chậm rãi dừng đến trên người của cô gái nhỏ, mấy giây sau Hoắc Tuấn mới khàn giọng mở miệng:
“Em… Lặp lại lần nữa?”
“…”
Tần Khả nghẹn.
Mấy giây sau hai má cô hoàn toàn đỏ lên, siết chặt hộp nhẫn, đồng thời ngữ khí oán giận mà nhỏ giọng lẩm bầm:
“Con gái cầu hôn mà anh còn muốn nghe tới hai lần có phải là hơi quá đáng rồi không…”
Nói xong, Tần Khả đã muốn chạy trốn.
Lúc này Hoắc Tuấn đã hoàn hồn, sao có thể thả con mồi đã tự đưa đến bên miệng mình chạy trốn được?
Ngay cả hai giây anh cũng không cần dùng đến, đã đoạt được nhẫn và người trở về.
Sô pha trong phòng này quá hẹp không tiện cho anh phát huy, Hoắc Tuấn không chút suy nghĩ lập tức bế người lên, trực tiếp vào trong phòng ngủ.
Lúc bị ném lên trên giường mềm mại Tần Khả đột nhiên hoàn hồn, cảnh giác lăn sang bên cạnh, cong người lại:
“Em còn ba bốn tháng nữa mới thành niên, anh ngồi xa ra một chút.”
Ánh mắt cảnh giác kia của cô gái nhỏ, thoạt nhìn giống như con thỏ mềm mại bị giật mình không nhẹ.
Hoắc Tuấn cười một tiếng, quỳ bên mép giường.
“Không phải em cầu hôn sao?”
“Em là cầu hôn lại không phải cầu ——”
Một chữ cuối cùng kia vẫn là bị Tần Khả nuốt vào, cô gái nhỏ càng cố gắng cong người mình lại thành một cục.
“Em mặc kệ, anh còn như vậy thì em sẽ lấy lại quà.”
“Em thật đúng là không tin tưởng anh gì cả.”
Trêu đủ rồi, Hoắc Tuấn cười nằm nghiêng xuống, anh vỗ vỗ chỗ giường trước người mình.
“Anh không làm gì cả. Lại đây.”
“…”
Tần Khả hiển nhiên còn chưa tin tưởng, vẫn nghi ngờ nhìn anh.
“Tần Tần.” Hoắc Tuấn bất đắc dĩ rũ mắt, thấp giọng gọi cô.
Lỗ tai Tần Khả không khỏi nóng lên.
Do dự vài giây, cô gái nhỏ vẫn chậm rãi lê qua.
Hoắc Tuấn vươn tay trái, lấy cặp nhẫn đôi trước đó xuống.
“Đeo lên cho anh.”
Tần Khả do dự, “Đeo bây giờ sao?”
Hoắc Tuấn cười một tiếng: “Ừ. Không phải đã từ người yêu thăng cấp lên đối tượng đính hôn à?”
“…”
Cô gái nhỏ đỏ mặt nhẹ giọng nghiến răng, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Không được nhắc lại.”
Đêm nay tâm trạng của Hoắc Tuấn cực kỳ tốt, lúc này càng gần như là ngoan ngoãn phục tùng:
“Ừ, không nhắc tới.”
Chờ cho cặp nhẫn đôi kia bị gỡ xuống, thay thế bởi cặp nhẫn hết sức đơn giản, Hoắc Tuấn kéo tay Tần Khả, ở dưới ánh đèn nhìn mấy giây, sau đó anh chậm rãi nắm lấy các đốt ngón tay, cùng cô gái nhỏ mười ngón tay đan vào nhau thật chặt.
Trong phòng yên tĩnh không tiếng động.
Không biết qua bao lâu, bên ngoài đã mơ hồ truyền đến tiếng chuông đồng hồ.
Tần Khả nhẹ giọng: “Sinh nhật vui vẻ, Hoắc Tuấn.”
Hoắc Tuấn phủ người qua, khẽ hôn lên trán cô.
Anh nhẹ giọng cười.
“Không liên quan đến sinh nhật.”
“Sao?”
“Quãng đời còn lại có em đều vui vẻ, Tần Tần.”
Hoàn chính văn.