Chứng sợ mysophobia của hắn có được chữa khỏi trước khi hắn tham gia trò chơi không?
‘Jolie tôi nghĩ tôi sẽ giết ông chủ chết tiệt của cô. Anh ta đã ăn chiếc bánh của tôi và không hề tỏ ra hối hận chút nào ‘, Ôn Tần Khê nói trong đầu trước khi lặng lẽ ngồi xuống.
‘Tiểu mập sao lại tức giận như vậy? Rõ ràng là anh ấy làm điều này vì lợi ích của ngài, nếu không ngài sẽ lại đổ lỗi cho chiếc túi nhỏ của ngài cho anh ấy.”
‘Chết đi hệ thống rác rưởi!’ Ôn Tần Khê vừa nói vừa gấp một thứ gì đó mới.
Thấy mình đã chọc giận Lâm Tĩnh Tạ, Khước Nhiên Triết không thể chịu đựng được nỗi đau đi cùng với nó.
Cảm giác như có một thanh sắt nóng hổi đâm xuyên qua dạ dày mỗi khi Lâm Tĩnh Tạ nổi giận với hắn.
Để xoa dịu Lâm Tĩnh Tạ, hắn vội vàng rời khỏi nhà bếp và cẩn thận sắp xếp một món salad trái cây với đủ loại trái cây thơm ngon.
Khi hắn quay lại, Lâm Tĩnh Tạ đã gấp một con cá, cáo và gấu trúc cho ba cậu bé khác và đang gấp một con khác trông giống như một con chim nhỏ nhưng hắn không thể chắc chắn.
Hắn ngồi kề vai sát cánh với Lâm Tĩnh Tạ nhưng anh chàng thậm chí còn không thèm liếc nhìn hắn một cái, vui vẻ nói chuyện với các chàng trai trong khi gấp.
Bị phớt lờ như vậy, hắn không khỏi cảm thấy lo lắng, Khước Nhiên Triết mím môi trước khi thì thầm vào tai Lâm Tĩnh Tạ với bàn tay đi lạc xoa lưng Lâm Tĩnh Tạ nói: “Anh xin lỗi. Vừa rồi anh đã đi quá xa.”
***
Khước Nhiên Triết rất vui khi Lâm Tĩnh Tạ không né tránh bàn tay của hắn, điều đó có nghĩa là kế hoạch tùy chỉnh Lâm Tĩnh Tạ theo ý muốn của hắn đang tiến triển tốt đẹp ngay cả khi người đàn ông đó nổi giận với hắn.
Ôn Tần Khê cảm thấy khó chịu mỗi khi Khước Nhiên Triết thì thầm với hắn nhưng y không thể hiện điều đó ra mặt mà đáp lại bằng một giọng ủ rũ, “Mn,” khi y kết thúc con chim nhỏ và đưa nó cho Thụ Thân.
Thụ Thân hài lòng ngưỡng mộ chú chim dễ thương và nói, “Tạ ca, anh thật tuyệt vời. Anh có đang tìm bạn gái, em có thể giới thiệu cho anh một vài-….. ouch!” sau khi bị véo mạnh vào đùi dưới gầm bàn.
Cậu bé nhìn xung quanh để tìm thủ phạm nhưng mọi người đều dán chặt vào Lâm Tĩnh Tạ như thể đang nín thở chờ đợi câu trả lời.
“Rồi, ok–” Ôn Tần Khê nói với một bộ dạng đùa giỡn trước khi Khước Nhiên Triết nhét một miếng Kiwi vào miệng y ngay lập tức khiến y im lặng.
Thụ Thân không nhận ra gợi ý đó lại ngu ngốc mở miệng nói, “Em chỉ biết con trai nên em có thể giới thiệu cho anh về- ah! Mẹ kiếp!” sau khi bị véo vào đùi còn lại.
Cả Mạch Châu và Tạ Như Ân đã hai lần véo cậu bé để khiến cậu im lặng.
Ôn Tần Khê ngước lên chỉ để thấy tất cả bọn họ đang chăm chú nhìn cậu bé như thể chờ đợi câu trả lời nhưng cậu chưa kịp nói gì, Khước Nhiên Triết đã xen vào khiển trách họ, “Tọc mạch”, trước khi đút cho Lâm Tĩnh Tạ một miếng sầu riêng được cắt cẩn thận.
Bị sầu riêng ngọt ngào kinh ngạc kích thích vị giác, Ôn Tần Khê tựa hồ quên mất ngày nào khen Khước Nhiên Triết, “Ừm…ngon quá, vị thật ngọt,” cơn giận trong nháy mắt tiêu tan, tiếp tục gấp một con cá voi cho một cậu bé khác bị mất một origami của riêng mình.
“Anh muốn một cái khác?” Khước Nhiên Triết hỏi bằng giọng trầm trầm trong khi giơ đũa ra gắp thêm một miếng nữa.
Ôn Tần Khê thậm chí không nhìn hắn mở miệng phục tùng, hoàn toàn tập trung vào những gì y đang làm.
Y đã hoàn thành việc gấp một con gấu trúc và một con rồng lần lượt cho Mạch Châu và Khước Nhiên Triết trong khi được cho ăn như thế này.
Các cậu bé đang cố nén cười trong khi rụt rè đảo mắt khỏi khung cảnh đầy thức ăn cho chó như vậy.
Khi Ôn Tần Khê làm xong, đầu ngón tay y đau nhức khi giao con rồng cho Khước Nhiên Triết.
Khước Nhiên Triết xúc động cười toe toét một cách ngu ngốc khi nhìn xuống con rồng nhỏ mà Lâm Tĩnh Tạ đã làm cho hắn.
Chính xác hơn, hắn trông giống như một đứa trẻ lần đầu tiên được nhìn thấy một con diều.
Ngay khi hắn cẩn thận cất nó đi, cánh cửa đột nhiên bị đẩy ra, Triệu Hoàng Mỵ bước vào như thể ả là chủ của nơi này.
Các chàng trai đã không lãng phí thời gian ngay lập tức dọn bàn với tốc độ ánh sáng vì không muốn bị cuốn vào cơn bão sắp xảy ra này.
Cơ bắp của Mạch Châu đột nhiên đau khi nhớ lại Khước Nhiên Triết đã đẩy anh như thế nào vào lần khác khi anh cố gắng ngăn hắn giết Triệu Hoàng Mỵ.
Anh nhìn Khước Nhiên Triết với vẻ mặt như muốn nói ‘tôi có thể rời đi được không’. Khước Nhiên Triết khẽ gật đầu với Mạch Châu ra hiệu cho anh rời đi.