Giang Yến Cảnh: “……” Sao bố mẹ nỡ…!
Bị bố mẹ xua đuổi, không những vậy còn ở trước mặt mình mà cùng nhau kéo kéo tay của Vu Phùng Cửu dìu anh vào bàn ăn cơm, Giang Yến Cảnh chỉ còn biết ngậm nước mắt vào tim mà đi lấy rượu quý cất ở dưới hầm lên khui ra để uống.
Bữa tối diễn ra với những câu chuyện phiếm đủ các thể loại của bố mẹ Giang và Giang Yến Cảnh, còn Vu Phùng Cửu chỉ ngồi yên lặng lắng nghe, chốc lát sẽ lên tiếng đáp lại một vài câu hỏi.
Sau khi bữa ăn kết thúc, Vu Phùng Cửu đi lang thang ở bên ngoài vườn cây ở đằng sau căn biệt thự, Giang Yến Cảnh cũng đi theo sau anh.
Cả hai dừng lại ở bên bờ hồ nuôi cá vàng rồi ngồi xuống một chiếc ghế làm từ đá cẩm thạch.
Giang Yến Cảnh dựa tay lên lưng ghế, móc ra từ trong túi áo một bao thuốc lá thuộc một nhãn hiệu xa xỉ, đưa lên miệng ngậm rồi châm điếu, hút một hơi.
“Muốn thử không!”
Anh ta chìa bao thuốc đến cho Vu Phùng Cửu, bị anh gạt tay ra.
“Tôi không thích mùi thuốc lá.”
“Aisss cái đồ trai ngoan này, hút thử một điếu đi chứ. Hút và sẽ tạm thời quên đi những gánh nặng đấy.”
“Tôi đã nói không…”
“Chết tiệt, cứ cầm lấy đi.”
Giang Yến Cảnh dúi bao thuốc lá vào trong túi áo của Vu Phùng Cửu, lập tức khuôn mặt anh trở nên méo xệ cả đi, đưa tay muốn lấy bao thuốc kia ra nhưng Giang Yến Cảnh đã chộp lấy cổ tay anh giữ lại, vẻ mặt kiểu: “nếu mà cậu vứt nó đi thì tôi sẽ tủi thân mà khóc đấy” nên anh đành phải để lại bao thuốc ấy ở trong túi dù chẳng muốn tí nào.
“Sao tự dưng lại cho tôi thuốc lá?”
“Ai mà biết được, quý thì người ta cho đấy. Biết đâu cậu sẽ muốn dùng nó”
Giang Yến Cảnh giơ ngón tay cái với Vu Phùng Cửu, anh cũng lười chẳng buồn quan tâm nữa.
Chuyện của Vu Phùng Cửu, Giang Yến Cảnh đã được nghe ngóng ở chỗ của Vu Kim Mĩ.
Dù rất không đồng tình với hành động của anh nhưng bằng một sự đồng cảm nào đó giữ hai người đã chơi chung với nhau từ hồi miệng còn hơi sữa, anh ta cũng cảm nhận được trong cuộc tình này, ngoài Hướng Đường Nghi ra thì Vu Phùng Cửu cũng bị tổn thương nặng nề chẳng kém gì.
Yêu và chờ đợi trong tuyệt vọng suốt năm năm, rồi sau đó phải tự chứng kiến bản thân mình đang dần bị lún sâu trong dục vọng chiếm hữu, Vu Phùng Cửu cũng vô cùng đau khổ.
Vẫn biết đau khổ không thể ngày một ngày hai mà mất đi được, vậy nên đôi khi hãy tạm quên đi nó, ít nhất còn có một chút sức lực dành ra để chống cự lại cơn đau bế tắc.
“Chúng ta còn nhiều thời gian mà, vẫn có cơ hội.”
Giang Yến Cảnh nói một câu chẳng đầu chẳng cuối rồi nháy mắt với Vu Phùng Cửu, tung tưởi chạy vào trong nhà.
Anh nhìn anh ta cứ thư thái như vậy mà chạy đi nhõng nhẽo với bố mẹ, bất giác cười lên một tiếng.
Anh ngồi thêm một lúc nữa rồi đứng lên, vuốt thẳng lại vạt áo sơ mi đã nhăn lại, tạm biệt mọi người, rồi quay trở về căn hộ của mình.
Lúc bước vào bên trong căn nhà, theo thói quen, anh mò mẫm ở trên tường nhà ở bên cạnh cánh cửa tìm công tắc điện, nhưng nghĩ lại thể nào mà mình chẳng đi luôn vào trong phòng ngủ nên thu tay lại không mở nữa, nới lỏng cà vạt, cởi lớp áo vest bên ngoài ra rồi ném lên chiếc ghế sô pha.
Bỗng nhiên từ trong không gian tĩnh lặng phát ra một tiếng kêu nho nhỏ.
“A?”
Cơ thể của Vu Phùng Cửu chợt sững lại, quay phắt sang nhìn Hướng Đường Nghi nhổm dậy, khó hiểu gạt chiếc áo bị ném vào mặt mình ra.
“Tiểu… Nghi? Sao em lại ở đây?”
Trong vô thức, cả người anh đứng nghiêm như một người quân nhân đang chờ lệnh, từng thớ cơ quanh người đều căng cứng.
Hiện giờ cũng đã phải hơn mười giờ đêm, tại sao cô vẫn còn ở đây?!
Hướng Đường Nghi dần tỉnh táo trở lại, cô nhìn chằm chằm vào những vết thương đã được xử lí ở trên mặt anh rồi thu lại ánh mắt, chất giọng nhàn nhạt không cảm xúc.
“Tôi không biết phòng mình ngủ ở đâu.”