– Hắn ta là tên khốn, em cách xa ra một chút đi, anh không muốn vì cái tên côn đồ đó mà cãi nhau với em đâu. Anh mệt rồi.
Dứt lời lạnh nhạt, Mã Thiệu Huy đóng sầm cửa ngoài ban công lại, một mình anh đứng trong gió sương của màn đêm. Không biết ở đâu ra, anh rút một điếu thuốc nhỏ, động tác thuần phục bật lửa châm thuốc.
Hút một hơi thật sâu, làn khói trắng mờ lan tỏa vào không khí, một chút mùi hương len lỏi chui vào phòng ngủ của hai người. Tiết Nhiên Ly nhạy cảm đưa tay bụm kín vùng mũi và miệng, rồi đi vào nhà vệ sinh.
Hôm nay mất hứng, cô cũng chẳng còn tâm trạng nào để tranh cãi với anh thêm nữa.
Tiết Nhiên Ly nằm đưa lưng về phía của Mã Thiệu Huy, cô gọn gàng đắp chăn kín người. Mã Thiệu Huy ở bên ngoài nhìn vào, ánh mắt đầy sự thâm trầm, vừa muốn nói lại vừa muốn khép kín giữ bí mật.
Đợi hút xong một điếu, tâm tình có đôi chút giải toả. Mã Thiệu Huy mở cửa đi vào trong. Lúc nằm trên giường, vừa tình choàng tay qua ôm Tiết Nhiên Ly, thì cô trở mình, tiếp tục đưa lưng về phía của anh.
Anh chép miệng khó chịu trong lòng, nhưng đã trễ rồi, anh không muốn chấp nhất với cô nữa. Tự mình nằm ngửa về phía trần nhà, một tay gác trán, mắt nhìn thẳng lên cái trần vài giây, rồi tiếp tục nhắm mắt đi vào giấc ngủ.
Mà ở bên phía của Tiết Nhiên Ly, cô lén lút đưa tay lên che mũi. Mùi thuốc lá nồng hôi cứ thoang thoảng bên cánh mũi, lại còn ở trong phòng kín máy lạnh, mùi khó chịu cứ tiếp tục xộc vào. Suốt đêm Tiết Nhiên Ly rất khó ngủ, mãi đến gần rạng sáng, mùi nồng bên người Mã Thiệu Huy mới vơi đi, lại cộng thêm sức mệt nhọc, nhờ thế Tiết Nhiên Ly mau chóng chìm vào giấc ngủ.
Đến sáng tầm chín giờ, Tiết Nhiên Ly bị Mã Thiệu Huy lay người gọi dậy. Cô đang cực kỳ muốn ngủ nướng nhưng không được nữa. Lại nhớ hôm nay là đám cưới của Lý Nguyệt Thiền, cô cố gắng gượng người ngồi dậy.
Vẻ mặt mơ mơ hồ hồ nhìn khắp phòng, rồi lại nhìn vào đồng hồ treo trên tường.
– Em dậy ăn sáng đi, anh cho người chuẩn bị rồi.
Mã Thiệu Huy ăn mặc chỉn chủ, áo vest đen lịch lãm, mái tóc được tỉ mỉ vuốt keo ra phía sau, vầng trán nam tính của anh lộ rõ dưới nắng sớm.
Tiết Nhiên Ly nuốt nước miệng, cơn ngáp kéo đến, cô che miệng ngáp ngắn ngáp dài cho thỏa mãn, khoé mắt vươn chút nước rỉ ra.
Cô đứng dậy đi vào nhà vệ sinh, lúc ra ngoài thì trên bàn ăn đã có đồ ăn sáng. Cô ngồi xuống chuẩn bị ăn, Mã Thiệu Huy đang ngồi đọc báo ở gần cửa ban công cũng đứng dậy đi tới bàn ăn. Anh thuần phục kéo ghế ra ngồi xuống.
Biểu hiện cho rằng anh cũng chưa ăn sáng. Tiết Nhiên Ly cười mỉm trong lòng. Trong lúc ăn, cô nhớ ra gì đó liền nói:
– Anh à, về sau hút thuốc xong thì thay áo giúp em được không, tối qua mùi nồng quá, em khó ngủ.
– Nếu vậy sao không kêu anh dậy, làm mình làm mẩy gì chứ!
Ơ kìa? Cô đang nói chuyện rất nhỏ nhẹ với anh, nhưng anh cứ mang cái thái độ đỏng đảnh với cô làm gì chứ? Tối qua cô cũng có làm gì có lỗi với anh đâu, là do anh tự diễn tự đánh giá thì có.
Tiết Nhiên Ly thở dài bất lực, cãi nhau nhiều rồi, cô không muốn hai người cứ tranh cãi hoài nữa, vì vậy bản thân tiếp tục nhường nhịn anh.
– Được rồi đừng cãi nhau nữa. Về sau em sẽ ghi nhớ, có việc gì thì sẽ nói anh ngay.
Lần này Mã Thiệu Huy chọn im lặng, nhưng cô biết, thái độ của anh đang rất bài xích cô. Chỉ cần nhìn động tác ăn vội ăn vàng của anh là biết ngay.
Trong đầu càng xuất hiện thêm một mớ hoang mang, khó hiểu. Tiết Nhiên Ly nhíu mày không hài lòng với cách hành xử của anh cho lắm. Đã lớn cỡ này rồi, có việc gì khó chịu thì cứ hai mặt một lời nói cùng cô, nếu cô sai gì thì cứ việc chỉ dẫn, đâu nhất thiết phải giấu giếm trong lòng.
Bữa sáng cứ thế kết thúc trong không vui. Tiết Nhiên Ly ăn cũng chẳng tiêu, bụng cứ cồn cào khó tiêu hoá.
Tranh thủ trưa đến giờ diễn ra lễ cưới, Tiết Nhiên Ly ở trong phòng tập luyện vài động tác yoga mình học được ở trung tâm bà bầu. Chủ yếu là giúp cho bụng tiêu hoá tốt hơn. Tránh cho lạm dụng thuốc Tây quá nhiều.