Trên đường tới bệnh viện, hai người chả ai nố với ai câu nào.
Lúc tới bệnh viện đã gần tới thời gian ăn trưa.
Diệp Thành dừng xe, mở cửa đi ra. Từ Lạc ở ghế sau đã tự mở cửa xe đi ra, cầm đồ, cũng chẳng quan tâm tới Diệp Thành, cô đi thẳng vào trong bệnh viện.
Vào trong bệnh viện, Diệp Thành trước tiên đi vào phòng họp. Trao đổi với bác sĩ một số thông tin cần thiết cho việc chăm sóc Từ Lạc. Từ Lạc cũng không đi theo, trực tiếp đi đến phòng làm việc mà Lương Minh Phương trực ban.
Cửa vừa mở, nguyên một mớ cẩu lương to đùng đập ngay vào mặt.
Thời gian cơm trưa, Đặng Đình Phi sợ Lương Minh Phương bỏ cơm, vì vậy giữa một loạt lịch trình công việc ở công ty, anh giành hẳn ra một tiếng để mang cơm đến cho Lương Minh Phương.
Anh nói với Minh Phương, ” Phương Phương ngoan, ăn nhiều chút, vậy anh mới yên tâm.”
Lúc Đặng Đình Phi gắp một miếng gà đưa tới khóe miệng Minh Phương, vừa vặn ngay lúc Từ Lạc đẩy cửa vào, nên Từ Lạc vừa vào cửa chính là nhìn thấy một màn show ân ái này.
Cô khẽ nhíu mày, ” dính quá nhờ.”
Đặng Đình Phi khẽ gật đầu, ” ừm, dính lắm đó.” Rồi quay đầu lại nhìn chằm chằm Lương Minh Phương, ” ngoan, ăn nhiều chút.”
Minh Phương đỏ mặt, trừng mắt nhìn Đặng Đình Phi một cái, lỗ tai cũng đỏ lên, cướp lấy đôi đũa, tự mình gắp ăn. Đợi cô ăn xong rồi, Đặng Đình Phi mới an tâm thở phào, nhẹ nhằng nói, ” không tận mắt nhìn em ăn hết, anh không có yên tâm. Bây giờ thì anh yên tâm rồi.”
Minh Phương cao ngạo ngẩng đầu lên, chỉ hơi liếc Đặng Đình Phi một cái, lẩm bẩm, “….Đình phi ngốc..” Loading…
Từ Lạc ngồi một bên, đầu cũng không ngẩng, tùy ý mà để cho đôi trẻ kia vung cẩu lương cho cô no luôn.
Đặng Đình Phi thừa dịp lúc Từ Lạc không để ý, kéo Lương Minh Phương qua, trực tiếp hôn một cái lên môi cô, hai cánh tay anh đầy lực khiến Minh Phương không thể tránh thoát, vội vàng cùng vợ nhà mình hôn môi nồng nhiệt.
Sau một hồi môi lưỡi giao nhau, Minh Phương mới đẩy anh ra, đánh bộp lên vai anh một cái, mắng, ” anh ít có lưu manh.”
Đặng Đình Phi cười thỏa mãn, ” tối anh tan làm, anh quay lại đón em.” Giọng của anh mặc dù không trầm ấm, nhưng như cũ, hàm chứa tình ý dạt dào. ” Trước hôn em lấy vốn, tối về nhà anh hôn lấy lời, nha.”
Minh Phương đen mặt, đẩy anh một cái, ” anh mau đi làm đi cho em.”
Đặng Đình Phi cười hì hì thu dọn đồ ăn, lại nhắc nhở, ” Phương Phương, nhớ ngồi lâu thì đứng lên hoạt động chút, trong tủ có đồ ăn vặt, em đói thì ăn nhá. Buổi tối ăn đón em sớm.”
Vừa nói, anh gật gật đầu với Từ Lạc rồi đi thẳng ra cửa.
Lương Minh Phương mặc dù sắc mạnh hơi lạnh, có chút kiêu ngạo, nhưng Đặng Đình Phi lại chính là yêu thích cái bản tính kiêu ngạo này của cô.
Biết sao được chứ? Tình yêu mà.
Từ Lạc lúc này mới cười nói, ” thường ngày, vọe chồng hai người đều vậy, anh ấy ngày nào cũng đến thăm chị như vậy?”
Minh Phương xấu hổ, giả vờ không thích, nhingw là vẫn không tránh khỏi hạnh phúc dâng lên trong lòng, nói, ” ừ, đã bảo anh ấy đừng có đến rồi, phiền chết đi được ấy, ngày nào cũng dính người như vậy, sớm muộn cũng dạy dỗ anh âyd mới được.”
Từ Lạc nghiêng đầu, châm chọc, ” Dạy dỗ ấy hả? Này, có dạy người ta không, hay để người ta dỗ lại ấy?”
Minh Phương Lườm Từ Lạc, nói, ” hứ, cô ít chăm chọc tôi đi nha.”
Từ Lạc lẩm bẩm một tiếng, mỉm cười, cũng không nói chuyện.
Minh Phương lúc này mới ho khan vài tiếng, hẵng giọng, đổi chủ đề, hỏi, ” Hôm nay là khám thai định kì hả? Phải siêu âm 4D cho cô rồi.”
“Ừm,” Từ Lạc gật đầu, đưa một vài tư liệu kiểm tra lần trước cho Minh Phương.
Minh Phương bên này đang cẩn thận xem lại tư liệu, thì cửa phòng được đẩy vào. Diệp Thành một thân chính trang, anh tuấn tôn quý, bức người, đi vào.
Diệp Thành bước tới bên cạnh Từ Lạc ” Lạc Lạc, đi thôi em, làm kiểm tra trước.”
Lương Minh Phương cũng gật đầu, nói thêm vào, ” ừ, siêu âm 4D do chủ nhiệm Chương làm cho cô, có vấn đề gì, cứ hỏi chị ấy, chị ấy chuyên nghiệp lắm.”
Từ Lạc gật đầu, đứng dậy đi theo Diệp Thanbf tới phòng siêu âm màu trên lầu.
Hai người vẫn là không một câu nào được thốt ra.