Nghê Yến Quy dựa vào gốc cây, hạ giọng nói: “Ai biết được anh ăn trong bát còn muốn dòm trong nồi hay không? Lại nói, chúng ta đã chia tay, sớm muộn gì anh cũng có người khác, ôm hôn hay làm bất cứ điều gì mà anh muốn cũng được.”
Trần Nhung hơi cúi đầu: “Đối tượng anh muốn làm chỉ có em, nếu em không tin, bây giờ anh có thể làm cho em xem.”
Cô lại đấm vào vai anh: “Tôi không rảnh đứng đây nói chuyện với anh, trả đồ cho tôi.”
“Anh giúp em xách về.” Trần Nhung nói: “Trên đường sẽ nói cho em, anh muốn ‘làm’ cái gì.”
Nghê Yến Quy kinh ngạc: “Sao anh có thể mặt dày như vậy?”
“Học theo em.”
“Mắc mớ gì đến tôi, bản thân anh tồi tệ, tôi không thích người xấu.”
“Anh cũng vậy, người yêu của anh lúc nào cũng đáng yêu.”
Nghê Yến Quy nở nụ cười: “Đáng tiếc, tôi không phải.” Cô muốn phân tích từ nhiều phương diện, nếu tính cách giống nhau mà làm người yêu thì không có kết thúc có hậu.
Anh nói: “Em chính là như vậy.”
Trong nhất thời, cô khó có thể phản bác về hình tượng của mình trong lòng anh: “Có câu ngựa khôn không ăn chỗ cỏ đã ăn qua, tôi là một con ngựa khôn.”
Nghê Yến Quy đi phía trước.
Trần Nhung đi phía sau.
Có một nam sinh đi phía trước phất phất tay về phía này, Nghê Yến Quy không quen.
Nam sinh gọi: “Trần Nhung.”
Trần Nhung thân thiện chào hỏi đối phương.
Nam sinh dừng lại: “Vấn đề thảo luận ngày hôm qua rốt cuộc mình cũng hiểu được rồi, cảm ơn cậu.”
Trần Nhung nâng kính mắt: “Không có gì, bạn bè giúp đỡ nhau là điều đương nhiên.”
Ở đâu ra chuyện lấy việc giúp đỡ người khác làm niềm vui. Nhưng Nghê Yến Quy không thể hiện cảm xúc, trừng mắt nhìn anh.
Nam sinh đi xa.
Cô cười quái dị một chút, chế nhạo: “Sao anh không đi học học viện điện ảnh? Đến trường mỹ thuật thật sự lãng phí nhân tài.”
“Một người khi đã đạt tới trình độ nào đó trong một lĩnh vực, thì sẽ không còn hứng thú với hư danh nữa.”
Nghê Yến Quy: “…”
Cô cho rằng da mặt cô đã đủ dày, không ngờ, người này dùng một khuôn mặt tươi cười khiêm tốn, nói khoác không biết ngượng: “Tôi cũng phải đỏ mặt hộ anh.”
Trần Nhung gật đầu: “Em biết cách khống chế sao cho đỏ mặt không? Thực ra có thể lợi dụng hơi thở.”
Thái dương cô hơi giật: “Tôi cũng không cần học mấy mánh khóe này, tôi chân thành với người khác, không có dã tâm. Tôi sẽ không giống như anh, trong lòng có tới mười tám cái ngã rẽ.”
“Ừm.”
“Hơn nữa, rõ ràng chúng ta đã chia tay, tốt nhất là đừng gặp nhau, đừng nói chuyện.”
Trần Nhung nâng túi trong tay lên: “Nhưng anh có thể xách đồ giúp em.”
“Đó là anh tự nguyện, tôi cần anh giúp à? Nếu không muốn thì trả lại túi cho tôi!”
“Anh muốn.” Anh cúi đầu, nói sát vào tai cô: “Đương nhiên là anh muốn rồi.”
Hơi thở của anh đến cùng với cơn gió lạnh, vừa nóng vừa lạnh tiến vào tận xương tủy cô, không phân biệt được đây là cảm giác lạnh hay là tê dại.
Cô lại giờ nắm đấm lên đánh anh lần nữa.
Trần Nhung né được.
Tay Nghê Yến Quy đấm vào khoảng không, trong lòng cũng hụt hẫng. Giống như anh nói, bây giờ anh không chiếm được chỗ tốt từ cô, vậy sao còn phải ngụy trang?
Không phải Trần Nhung lừa cô sao?
Hoặc là anh không chỉ muốn lừa dối cô, mà còn muốn lừa cả thế giới?
*
Vì đang suy nghĩ, Nghê Yến Quy im lặng.
Sau khi tắm xong, hơi nước bao phủ xung quanh mặt, cả người trầm ngâm.
“Nghĩ gì thế?” Liễu Mộc Hi quơ tay trước mặt Nghê Yến Quy.
Có một quyển sách tâm lý học trước mặt cô.
Nghê Yến Quy lật vài tờ, nói: “Mình đang nghĩ về môn tâm lý học.”
Đã đến cuối kỳ, tất cả các khóa học đều bắt đầu tổng kết.
“Khóa học nhiếp ảnh của bọn mình cũng đang trong quá trình chạy nước rút.” Liễu Mộc Hi nâng tay lên nhìn bức ảnh.
Năm bức ảnh, bốn cái là bạn học nam, cái còn lại là một bạn học nữ.
Nghê Yến Quy chỉ nhận ra một người trong đó, là Triệu Khâm Thư, hỏi: “Chụp ảnh này làm gì?”
Liễu Mộc Hi: “Đây là một chủ đề của khóa học nhiếp ảnh. Chủ đề tuần này là bạn học, hơn nữa phải là bạn bè trong cuộc sống. Tấm ảnh này chụp bạn học trong lớp, mình muốn chọn một người trong số đó để làm đầu đề cho bài tập của mình.”
Nghê Yến Quy: “Ừ.”
Đây là sở thích của Liễu Mộc Hi, dù vứt máy ảnh đi cũng vẫn đam mê nhiếp ảnh. Sau này cô ấy lại đổi ống kính mới, nhưng thật ra lười hơn trước nhiều.
Nghê Yến Quy có thể hiểu được sự lười nhác của Liễu Mộc Hi. Bây giờ cô cũng như vậy, không có năng lượng, thường xuyên thấy mờ mịt.
Liễu Mộc Hi nói: “Thực ra, mình đã nghĩ ra một chủ đề. Từ lúc mới đi học đã nghĩ ra rồi, có điều không chọn được ai.” Cô ấy nghĩ được một loạt chủ đề phù hợp cho Chu Phong Vũ. Lúc vừa bắt đầu cô ấy đã tưởng tượng ra rồi, nhưng đây cũng chỉ là trong suy nghĩ mà thôi.
Cô ấy đặt bức ảnh xuống: “Haiz, mình là một người đam mê cái đẹp.”
Có thế nhận ra năm người trong ảnh đều là những người rất ăn ảnh.
Liễu Mộc Hi nhìn trái nhìn phải: “Yến Quy, cậu giúp mình chọn một cái đi.”
Nghê Yến Quy: “Ham mê cái đẹp à, chọn Triệu Khâm Thư đi.” Có thể là người trong lòng của hàng vạn nữ sinh, giá trị nhan sắc của Triệu Khâm Thư chắc chắn vượt qua ải. Khuôn mặt của anh ấy trong năm bức ảnh cũng xuất sắc nhất.
Liễu Mộc Hi: “Đúng là không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể chọn cậu ấy.”
Nghê Yến Quy: “Triệu Khâm Thư đã chọn một bạn học nữ trong câu lạc bộ của bọn mình.”
“Mình biết, cậu ấy nói đó là một cao thủ võ lâm.” Liễu Mộc Hi nói: “Cậu ấy chọn là việc của cậu ấy, mình chọn là việc của mình, Triệu Khâm Thư nhận xét ảnh của mình không có linh khí như trước đây. Mình chỉ cần cậu ấy làm tư liệu sống thôi, nếu như ảnh không có linh khí thì việc đó không liên quan tới mình, đó là vấn đề của cậu ấy.”
Trong bài tập trước của Liễu Mộc Hi, cô ấy đã chọn Chu Phong Vũ làm bối cảnh, sau đó cô ấy chỉ chụp phong cảnh. Đây là lần đầu tiên cô ấy chụp ảnh người.
Nghê Yến Quy khép sách lại: “Khi Triệu Khâm Thư đi học, vẫn luôn như hình với bóng với Trần Nhung à?”
“Đúng vậy.” Liễu Mộc Hi ngồi thẳng..
Mấy đề tài gần đây trong ký túc xá không đề cập tới Trần Nhung. Lúc này Nghê Yến Quy nhắc tới, giọng nói rất bình tĩnh, giống như tự thuật.
Càng bình tĩnh càng thấy kỳ quái. Mà càng kỳ quái hơn là Nghê Yến Quy chỉ nói câu này mà không nói gì nữa cả.
Liễu Mộc Hi cũng không hỏi.
Nghê Yến Quy bò lên giường, xốc gối bên cạnh lên.
Luôn đi cùng với Trần Nhung, liệu cậu ta có phải cũng là một tên lừa gạt không?
Nếu như Trần Nhung muốn lừa sắc, thì đã lừa được rồi. Nhưng anh ta vẫn còn ngụy trang, chắc chắn còn ý đồ nào khác nữa.
Sao không đi giật giải Ảnh Đế đi.