Ánh mắt Tiêu Chỉ Qua chặt chẽ định trên bốn chữ mổ bụng lấy con, hồi lâu mới đóng bút ký, nói: “Bút ký này quan trọng với ta, phu nhân có yêu cầu gì? Phàm là ta có thể làm được, đều có thể dùng để trao đổi với phu nhân.”
Quách phu nhân quay đầu nhìn thoáng qua Chu Hạc Lam, lắp bắp nói: “Chu tiên sinh từng đáp ứng ta, cho ta hai ngàn lượng bạc.”
Vốn cho rằng bà sẽ đòi hỏi nhiều, không ngờ bà lại chỉ cần hai ngàn lượng bạc, Tiêu Chỉ Qua theo bản năng nhìn về phía Chu Hạc Lam chứng thực. Chu Hạc Lam gật đầu: “Xác thật là vậy. Con gái của Quách phu nhân bệnh nặng, cần không ít dược liệu quý báu cung cấp nuôi dưỡng. Ta hứa cho bà hai ngàn lượng, bà mới nguyện ý đi một chuyến với ta.”
Hóa ra là thế. Tiêu Chỉ Qua yên tâm, nói: “Ta kêu hạ nhân lấy bạc cho phu nhân, chỉ là vẫn cần tìm người chứng thực bút ký, phu nhân cần ở lại trong phủ mấy ngày. Sau khi xác nhận thật giả ta sẽ phái người đưa phu nhân trở về.”
Quách phu nhân do dự một chút, gật đầu đồng ý.
Bảo hạ nhân đưa Quách phu nhân đi an trí, thư phòng chỉ còn lại ba người, Tiêu Chỉ Qua lại gọi người đi mời Hồ Thị Phi tới, sau đó mới ngồi xuống, đưa bút ký cho An Trường Khanh xem.
Quyển bút ký này, từ lúc Quách đại phu tiếp xúc với nam tử mang thai lần đầu, cho đến khi hắn sắp sinh hạ một nữ nhi, đều ghi lại kỹ càng tỉ mỉ.
Chẳng qua càng viết rõ ràng, quá trình mang thai sinh con càng thấy ghê người. Có lẽ đã ước định với bệnh nhân, Quách đại phu không nhắc đến tên họ người bệnh. Chỉ từ lần đầu hai người gặp mặt có thể thấy được, vị bệnh nhân này một mình một người, hơn nữa tình hình sức khỏe cũng không tốt.
Khi bệnh nhân tìm được Quách đại phu, đã có thai tháng thứ tư, chưa lộ ra, nhưng nôn nghén nghiêm trọng hơn phụ nhân bình thường, nghiêm trọng nhất là ăn không được ngon, mỗi ngày chỉ có thể uống cháo. Bắp chân sưng phù nghiêm trọng, cố hết sức đi lại. Lại không chịu nổi nóng, suốt ngày đều đợi trong thiên phòng u ám.
An Trường Khanh nhíu mày nhìn, tuy y không có nôn nghén với sưng phù, nhưng xác thật không thể chịu nóng, đặc biệt là mùa hè năm nay phá lệ khó chịu. Như vậy xem ra, quyển bút ký này không giống bịa đặt.
Vì chuyện ghi lại trong bút ký, không khí thư phòng có chút trầm ngưng. Khi Hồ Thị Phi vội vàng tới, liền thấy ba người đều cau mày, vẻ mặt ngưng trọng.
Trong lòng lão lộp bộp một chút, vội vội vàng vàng hành lễ, liền được Tiêu Chỉ Qua đưa cho một quyển bút ký: “Ngươi xem trước đi, là thật hay giả?”
Hồ Thị Phi không kịp ngồi xuống, liền cầm bút ký đứng bên cửa sổ cẩn thận lật xem, nhất thời trong thư phòng chỉ có tiếng lật sách nhỏ, thật lâu sau, Hồ Thị Phi xem xong cảm thán một tiếng: “Quách đại phu này thật là kỳ nhân.”
“Bút ký là thật hay giả?” Tiêu Chỉ Qua hỏi.
“Hẳn là thật.” Hồ Thị Phi nói: “Trên bút ký ghi lại rất nhiều phương pháp, hiện tại vẫn có thể tiếp tục sử dụng. Nhưng ta thấy ông ta ghi chép, thể chất bệnh nhân hẳn không tốt, cho nên thời gian mang thai mới có phản ứng khác Vương phi lớn đến thế, thân thể Vương phi khoẻ mạnh, không cần vì thế lo lắng.”
Tiêu Chỉ Qua không có quan tâm cái này, hắn nhắm mắt, chậm rãi thở ra một hơi mới hỏi: “Nếu Vương phi sinh, cũng phải mổ bụng lấy con sao?”
Hồ Thị Phi do dự chốc lát, liền ăn ngay nói thật: “Phải. Nam tử khác nữ tử, nữ tử trời sinh có nơi sinh con, nhưng nam tử lại không có.”
Thực ra nếu ghi chép về tộc Giao Nhân là thật, chẳng phân biệt nam nữ, người mang hồng văn đều có thể sinh con, như vậy trong cơ thể người mang hồng văn nhất định khác người thường, nên có một cơ quan sinh con. Nhưng lão đã từng kiểm tra Dư Tiêu, phát hiện Dư Tiêu không có gì khác bé trai bình thường.
Hiện giờ kết hợp với quyển bút ký này, càng xác nhận suy nghĩ của lão. Hoặc ghi chép về tộc Giao Nhân có chỗ sai, hoặc đã ngần ấy năm, tộc Giao Nhân thông hôn dung hợp với người ngoại tộc, rất nhiều đặc thù thuộc về tộc Giao Nhân, đã dần dần thoái hóa biến mất.
Dẫu sao theo lẽ thường, sinh mẫu Dư thị của An Trường Khanh hẳn có quan hệ đến tộc Giao Nhân, nhưng trên người Dư thị không có hồng văn, còn sinh hạ một nam một nữ, nhưng trên người bà không thấy một cái gì liên quan đến tộc Giao Nhân. Ngay cả tiểu nữ An Nhàn Ngọc cũng thế.
Hồ Thị Phi suy đoán, có lẽ loại dị biến này cũng không cố định, mà chỉ trên người nam giới mới có khả năng sinh ra dị biến lớn hơn.
Tiêu Chỉ Qua nghe lão nói xong sắc mặt liền trầm xuống, trầm mặc thật lâu, mới khàn giọng mở miệng: “Nếu…… Không cần đứa nhỏ này thì sao? Có thể phá thai không?”
Lời vừa ra, mấy người cả kinh. An Trường Khanh là người đầu tiên không muốn, nhíu mày nhìn hắn: “Vương gia?”
Tiêu Chỉ Qua không có nghe y, trầm mặt nói: “Mổ bụng lấy con quá nguy hiểm, nếu xảy ra vạn nhất…… Ta tình nguyện không cần đứa nhỏ này!”
An Trường Khanh im lặng, nhất thời không biết nên nói tiếp thế nào. Y muốn cùng Tiêu Chỉ Qua đầu bạc, cũng luyến tiếc đứa bé vừa mới đến. Những ngày này y đã tiếp nhận rồi, nếu gắng gượng bỏ đi, sao y chịu được?
“Có lẽ còn có biện pháp khác……” An Trường Khanh thấp giọng nói: “Ta không muốn bỏ nó.”
Tiêu Chỉ Qua lần đầu lạnh lùng sắc bén với y, bàn tay dùng sức ấn trên vai y: “Nếu ngươi thích hài tử, chúng ta có thể nhận nuôi, mấy đứa đều tùy ngươi, nhưng không thể lấy tính mạng ngươi đi mạo hiểm.” Hắn bình tĩnh nhìn An Trường Khanh, thanh âm cay chát: “Hài tử có thể không cần, nhưng ta không thể không có ngươi.”
Đang hưởng tư vị bên nhau, nếu mất đi y, chỉ suy nghĩ đến loại khả năng này, hắn đã cảm thấy lo lắng đốt phổi, không chịu đựng nổi.
An Trường Khanh cứng họng, bàn tay theo bản năng vuốt bụng, biểu tình do dự.
Chu Hạc Lam thấy thế không đành lòng nói: “Thân thể bệnh nhân kia không tốt như Vương phi, cũng chống đỡ được.”
Tiêu Chỉ Qua lại chắc chắn lắc đầu: “Ta không dám liều lĩnh.”
An Trường Khanh quan trọng hơn mạng hắn, sao hắn dám để y mạo hiểm?
Mấy người nhất thời im lặng, cuối cùng Hồ Thị Phi lên tiếng khuyên giải: “Kỳ thật cũng không tính mạo hiểm. Thân thể Vương phi khoẻ mạnh, mổ bụng lấy con chỉ là gặp chút đau khổ, ít nhất ta nắm chắc tám phần có thể thành công.”
“Nhưng thật ra phá thai……” Hồ Thị Phi lắc đầu: “Thật sự ta không nắm chắc gì. Nữ tử uống thuốc phá thai, chưa chắc Vương phi có thể sử dụng, dùng lung tung, trái lại nguy hiểm.”
An Trường Khanh nghe vậy thở dài nhẹ nhõm một hơi, mím môi cầm tay Tiêu Chỉ Qua, tay nam nhân lạnh lẽo, ánh mắt An Trường Khanh nhẹ nhàng, nói với Hồ Thị Phi và Chu Hạc Lam: “Ta có chút lời nói với Vương gia, các ngươi đi nghỉ ngơi trước đi.”
Hồ Thị Phi và Chu Hạc Lam hành lễ lui ra ngoài, giúp bọn họ đóng cửa phòng.
An Trường Khanh không định ở thư phòng, y quơ quơ tay Tiêu Chỉ Qua, khẽ cười nói: “Ta hơi mệt, Vương gia cõng ta về phòng được không?”
Tiêu Chỉ Qua trầm mặt không nói một lời, nhưng dưới ánh nhìn chăm chú của y, ngồi xuống, tiện cho y leo lên lưng.
An Trường Khanh ôm cổ hắn, áp ngực lên tấm lưng, cằm nhẹ nhàng gác trên vai hắn. Hai người đều không nói chuyện, nam nhân vững vàng cõng y lên, bước chân vững chắc đi đến chính phòng.
Tác giả có lời muốn nói:
Túng Túng: Nhạ Nhạ lại muốn làm nũng dỗ ta, ta không dễ dỗ dành như thế.
Nhạ Nhạ:? Thật sao?