Dương Cửu Lang mở cửa xuống xe, không nói nhiều mà nhét Tạ Kim vào trong xe, đóng cửa lại, lại ghé vào cửa sổ cười nói với Trương Vân Lôi: ”Biện nhi, em đưa sư gia đi trước đi, lát nữa ta đến với Đông ca!”
Trương Vân Lôi gật đầu, Tạ Kim thấy thế vội kéo tay áo Dương Cửu Lang lại, la lên: ”Này! Hắn đang nổi nóng đấy, cậu khuyên hắn đi sao được? Cậu lại chọc tới cậu ấy cho xem!”
”Yên tâm đi, sơn nhân ắt có diệu kế.” Dương Cửu Lang đẩy ra hắn ra, vỗ lên trần xe ở vị trí lái: ”Lái đi!”
Tài xế đáp lời, lập tức khởi động xe, rẽ ngoặt đi về hướng Minh Nguyệt Lâu, Tạ Kim vội ghé vào cửa sổ hô lên với Dương Cửu Lang: ”Cửu Lang! Hắn giận thật đấy, cậu tuyệt đối đừng chọc hắn!”
”Biết rồi biết rồi!” Dương Cửu Lang xua tay với hắn, sau đó quay đầu nhìn về phía Trương Cửu Nam, nhướng mày với hắn: ”Cửu Nam, đợi lát nữa cũng cùng đi uống đi?”
Trương Cửu Nam nhớ tới Lý Hạc Đông còn đang giận, lỡ như uống say xong đánh nhau với sư gia, vội vàng xua tay: ”Hay là thôi đi, lần sau đi, lần sau có cơ hội nhất định sẽ đi!”
Dương Cửu Lang cau mày nói: ”Tính toán làm gì chứ? Ăn bữa cơm, uống miếng rượu với nhau thôi mà!”
”Thật sự không đi đâu, lát nữa đệ còn có việc, lần sau nhất định đi! Lần sau đi!” Trương Cửu Nam liên tục chắp tay cười xòa
Dương Cửu Lang cũng không ép buộc nữa, gật đầu nói: ”Được rồi, dẫn ta đi tìm Đông ca của các ngươi đi.”
Cùng lúc đó, Lý Hạc Đông vừa mới nguôi giận được một chút, ngoài phòng đột nhiên lại có một tràng tiếng gõ cửa, Lý Hạc Đông bực mình rút con dao trên đầu giường ra, nhanh chân đi tới cửa, kéo cửa phòng ra, không nói nhiều mà chém thẳng!
”Đm!”
Dương Cửu Lang lập tức giật mình, nhanh tay lẹ mắt nghiêng người né, đồng thời nhấc chân đá vào cổ tay cầm dao của y, Lú Hạc Đông thấy là hắn thì cũng kịp thời thu lực, cây dao kia bị đá văng, lưỡi dao cắm lên tường ở sau lưng, dọa cho Trương Cửu Nam giật mình, nín thở tập trung căng thẳng nhìn hai người, thầm nghĩ chắc sẽ không đánh nhau chứ…
Lý Hạc Đông liếc nhìn con dao, lại dò xét Dương Cửu Lang, ánh mắt tràn đầy tán thưởng, vỗ vỗ tay nói: ”Khá đấy!”
Dương Cửu Lang chắp tay nói cảm ơn với y: ”Đa tạ đã khen, huynh cũng không phải chỉ có hư danh.”
”Ngươi biết ta à?” Lý Hạc Đông nhướng mày.
”Lý Hạc Đông mà! Ai mà không biết chứ?” Dương Cửu Lang gật đầu, lại cúi đầu với y một cái, tự giới thiệu bản thân: ”Tạ hạ là Dương Cửu Lang.”
”À, là ngươi hả!” Lý Hạc Đông gật đầu cười, lại hỏi: ”Ngươi tìm ta có chuyện gì?”
Dương Cửu Lang cười nói: ”Mấy người chúng ta đều kết hôn cùng một người, còn chưa kịp họp mặt, hôm nay bày rượu ở Minh Nguyệt Lâu, muốn tìm huynh đi uống một ly, rượu nhiều như nước luôn!”
Nghe nói là có rượu miễn phí, còn nhiều như nước nữa! Lại còn là Minh Nguyệt Lâu, trong nháy mắt Lý Hạc Đông hưng phấn, đồng ý ngay: ”Đi! Ngươi đợi ta chút!”
Nói rồi quay người cầm quần áo từ trên giá áo, vừa mặc vừa đi theo Dương Cửu Lang ra cửa.
”Dễ chịu vậy á?” Trương Cửu Nam trợn mắt nhìn hai người, vội túm Dương Cửu Lang lại, nhỏ giọng dặn dò: ”Cửu Lang, Đông ca còn đang giận sư gia đấy, huynh để mắt tới bọn họ một chút, đừng để hai người họ đánh nhau!”
”Ta biết rồi! Sao tên nào cũng lằng nhà lằng nhằng hết vậy không biết?” Dương Cửu Lang bực mình đáp lại, sau đó vỗ vai hắn, bước nhanh đuổi theo Lý Hạc Đông.
Một bên khác, Quách Kỳ Lân và Đào Dương cũng chạy tới nhà họ Vương, xe còn chưa chạy tới cửa nhà họ Vương thì đột nhiên Quách Kỳ Lân đánh thức Đào Dương đang ngủ say bên cạnh chỉ vào vật thể không rõ ở cửa nhà hỏi: ”Này, Đào Dương! Đệ xem cái thứ ngồi xổm ở cửa kia là sư tử đá hay Trương Cửu Linh vậy?”
”Gì cơ?” Đào Dương dụi mắt ngồi thẳng dậy, nhìn theo hướng hắn chỉ thì thấy Trương Cửu Linh ngồi trên bậc thềm không nhúc nhích, hai tay ôm đầu, mặt mũi tràn đầy vẻ khổ não.
Quách Kỳ Lân cau mày nói: ”Không phải là huynh ấy bị Vương Cửu Long đuổi khỏi nhà đó chứ?”
”Không thể nào!” Đào Dương lắc đầu: ”Vương lão gia sẽ không đồng ý đâu, muốn đuổi cũng phải là đuổi Vương Cửu Long mới đúng chứ!”
”Nói có lý!” Quách Kỳ Lân tán đồng gật đầu, đợi sau khi xe dừng lại, vội vàng mở cửa xe, vừa ngoắc vừa kêu: ”Cửu Linh! Trương Cửu Linh!”
Trương Cửu Linh đang suy nghĩ về nụ hôn hôm qua, buồn rầu rốt cuộc là Vương Cửu Long có ý gì, cho dù giận cũng không làm như vậy chứ? Hay là hắn, hắn, hắn là một tên cuồng hôn, ai đến cũng không từ chối!!
Suy nghĩ hoang đường này đột nhiên bị cắt đứt vì tiếng la của Quách Kỳ Lân, bỗng Trương Cửu Linh tỉnh táo lại, ngẩng đầu lên đúng lúc cũng nhìn thấy Quách Kỳ Lân và Đào Dương đi tới trước mặt.
Quách Kỳ Lân đầy vẻ hứng thú níu cánh tay y, kéo y từ dưới đất lên: ”Đi thôi! Đi uống rượu nào!”
”Uống rượu? Gì cơ? Đột nhiên lại lôi ta đi uống rượu?” Trương Cửu Linh khó hiểu nhìn hắn, phủi phủi cát trên quần.
”Ôi trời, hỏi nhiều vậy làm gì!” Quách Kỳ Lân lười giải thích cặn kẽ với y, túm thẳng y vào xe: ”Chúng ta kết hôn cùng lúc, duyên phận tuyệt vời, còn chưa cùng nhau uống rượu một lần đấy, đi thôi! Còn thiếu hai người các huynh nữa thôi!”
”Đợi chút đợi chút?” Trương Cửu Linh nghe vậy thì vội kéo hắn lại: ”Đệ nói còn thiếu mỗi hai chúng ta là sao? Có ý gì? Vương Cửu Long cũng đi hả?”
”Không vậy thì sao nữa?” Quách Kỳ Lân gật đầu với vẻ đương nhiên, sau đó quay đầu nhìn xung quanh: ”Phải rồi, Vương Cửu Long đâu? Huynh mau đi gọi hắn đi!”
Vừa nghĩ tới việc phải gặp Vương Cửu Long, trong đầu Trương Cửu Linh đột nhiên lại xuất hiện nụ hôn kia, mặt đỏ bừng lên, nhưng may là đen nên nhìn không ra, Trương Cửu Linh hất tay Quách Kỳ Lân ra: ”Hắn, hắn đi! Vậy thì ta không đi đâu!”
Quách Kỳ Lân khó hiểu nhíu mày: ”Sao vậy?”
Hắn càng truy hỏi ngọn nguồn thì Trương Cửu Linh càng xấu hổ, trong đầu không ngừng hiện lên nụ hôn đó, mặt càng lúc càng nóng, cho dù có đen cũng sắp không lấn át được nữa rồi, Trương Cửu Linh phất tay, không nhịn được mà nói: ”Ôi trời ơi! Ta mặc kệ đấy, dù sao có hắn thì không có ta, có ta không có hắn, đệ chọn một đi!”
”Hả? Còn kêu đệ chọn nữa?” Quách Kỳ Lân kêu lên, tủi thân bĩu môi: ”Huynh là huynh đệ của ta, hắn là em họ ta, huynh có thể nào đừng bắt ta phải lựa chọn kiểu này được không?”
Trương Cửu Linh liếc hắn, bấy giờ quay người: ”Vậy ta không đi!”
”Đừng mà!” Quách Kỳ Lân lật đật níu y lại, thoáng chốc lúng túng, sốt ruột đến nhảy dựng: ”Huynh xem…”
Đào Dương thấy Đại Lâm ca ca của y đã sốt ruột đến thế này, vẫy tay cười nói với Trương Cửu Linh: ”Được rồi được rồi, huynh xem thế này có được không? Huynh ấy mời huynh, đệ mời Cửu Long? Được chứ?”
”Đệ xem ta là Quách Kỳ Lân à?” Trương Cửu Linh ghét bỏ liếc y, trước khi Quách Kỳ Lân phản ứng kịp thì kiên quyết nói: ”Dù sao thì có hắn không có ta! Có ta không có hắn!”
Quách Kỳ Lân nhìn Đào Dương một chút, Đào Dương cũng bất đắc dĩ buông tay, tỏ ý bất lực, Quách Kỳ Lân thở dài, thỏa hiệp nói: ”Được được được, ta chọn huynh là được chứ gì?”
”Vậy còn tạm được!” Trương Cửu Linh cười hài lòng, kéo theo bọn họ vào trong xe.