[Cô không giúp đỡ cảnh sát bắt bọn họ, làm sao có thể thu hoạch giá trị thù hận nhiều hơn nữa? Cô chẳng những phải giúp đỡ cảnh sát, còn phải cho đối phương biết là cô làm.] Hài Hòa Hiệu giải thích.
Minh Thù cười sảng khoái: “Ngươi sợ là ta chết không đủ nhanh.”
[Ký chủ, chết một lần cũng tốt!] Dù sao cô cũng không chết được, sợ cái gì, ký chủ can đảm lên đi!Hài Hòa Hiệu ngươi thay đổi!
Trước đây ngươi giật dây ta giết chết người khác, bây giờ ngươi lại giật dây ta đi tự sát!
Ngươi không còn là Hài Hòa Hiệu yêu ta trước kia nữa rồi.
[…] Ký chủ hôm nay không uống thuốc sao?Tính toán vẫn là chuồn đi thì hơn!
“Sư phụ, cô không sao chứ?” Doãn Tiểu Tiểu không biết từ đâu đi ra, khuôn mặt lo lắng: “Tôi tìm cô nửa ngày, có người làm phiền cô hay không? Tôi giúp cô báo thù!”
“Ai dám tìm tôi gây phiền phức chứ?” Minh Thù nở nụ cười: “Chán sống sao?”
Nghĩ đến giá trị võ lực của sư phụ nhà mình: “Sư phụ uy vũ!”
“Sư phụ, cô và thầy giáo Bắc Đường…” Doãn Tiểu Tiểu tò mò hỏi.
“Tôi không có quan hệ gì với hắn.” Minh Thù đưa ra khuôn mặt đứng đắn: “Là hắn ép buộc tôi.”
“A…” Doãn Tiểu Tiểu bối rối.
Thầy Bắc Đường cưỡng… ép buộc sư phụ? Làm sao có thể chứ? Thầy Bắc Đường đẹp trai như vậy… sẽ không làm ra chuyện loại này chứ? Ồ… Vậy cũng không chắc được, nhiều người đẹp trai vẫn là đồ khốn nạn!
Doãn Tiểu Tiểu lấy lại tinh thần, vừa đi vừa nhảy chân sáo kêu: “Sư phụ, cô đi đâu thế?”
“Báo án.”
–
Tổ chuyên án đang loạn cả lên, ông chủ chống nạnh la mắng người của tổ chuyên án.
Toàn bộ tổ chuyên án có thể nói là bận tối tăm mặt mũi.
Chỉ duy nhất một người nhàn nhã là cô gái đang ngồi bên cạnh.
Cô mặc đồng phục học sinh trường Thanh Vân, gác chéo chân, trong miệng ngậm một que kẹo, rõ ràng là tư thế cô gái ngồi không quá nhã nhặn, bộ dạng không thể nào nhìn thấy được trên người một cô gái, ngược lại có vài phần lưu manh vô lại.
Ông chủ la mắng mọi người xong, vừa quay đầu thì thấy Minh Thù cà lơ phất phơ nhàn nhã ngồi chơi ở đó xem trò vui.
Ông chủ bước mấy bước đi tới: “Không phải cô nói đến để giúp đỡ sao?”
“Ồ?” Minh Thù nghiên đầu: “Tôi có nói thế sao?”
“Không giúp đỡ thì đi đi, đây không phải là nơi để ngồi đợi.” Ông chủ bắt đầu đuổi người: “Tôi không có thời gian chơi với cô đâu, đây là chìa khóa, cút đi nhanh lên!”
Ông chủ nghĩ Minh Thù đến đây mục đích chính là để lấy chìa khóa.
“Tính tình nóng nảy như thế, hèn gì không có ai yêu.”
“…” Đừng công kích hắn không có người yêu được không, làm cái nghề này tìm người yêu còn khó hơn lên trời!
“Đội trưởng, xuất phát!” Có người gọi ông chủ.
“Tới đây.” Ông chủ đáp một tiếng: “Tự mình quay về đi, ta bận rộn nhiều việc, không có thời gian đưa cô về.”
Nói xong ông chủ đi ra cửa.
Minh Thù ăn xong cây kẹo cuối cùng vỗ tay đứng lên, mang theo túi đồ ăn vặt đuổi theo ông chủ.
Minh Thù là do ông chủ dẫn tới, cho nên Minh Thù đi theo đám người bọn họ đi ra ngoài cũng không có ai ngăn cản, mãi đến khi Minh Thù đi tới trước xe ông chủ.
“Định làm cái gì?” Ông chủ trừng mắt nhìn cô.
“Muốn đi xem bắt tội phạm.” Minh Thù cười.
Ông chủ tức đến mức suýt chút nữa không thở được, hắn đóng sầm cửa xe, trợn to mắt, khí thế hung hăng nói: “Đây không phải là nói đùa, đây là đi liều mạng, chúng ta ngày hôm nay đi đến nơi này, có thể sống sót trở về hay không còn chưa biết.”
“Ừm.”
Ông chủ: “…” Cô “ừm” cái gì?
Minh Thù tự tay mở cửa.
Ông chủ đẩy cô trở lại: “Nam Chi, cô không nên làm loạn.”
Minh Thù cười hiền hòa: “Tôi không xuống xe, chỉ ngồi xem thôi.”
Ông chủ: “…” Không biết vì sao luôn cảm thấy những lời này có điểm không đúng.
Tất cả mọi người chờ xuất phát, bây giờ chỉ còn lại hắn và Minh Thù còn đứng ở bên ngoài.
“Nếu ông không cho tôi lên xe, tôi vẫn sẽ đi theo mọi người, không cần nghi ngờ, tôi nhất định sẽ theo kịp.”
“Hừ!”
Ranh con này nhất định chính là khắc tinh của hắn.
Thời gian không đợi người, ông chủ quát lớn một tiếng: “Lên xe, tất cả nghe theo mệnh lệnh, không cho phép làm bậy.”
Hai ngón tay Minh Thù khép lại đặt ở huyệt thái dương, nhẹ nhàng hướng phía trước vuốt một cái, đẹp đẽ và oai hùng. Trong mắt trong suốt lộ ra ý cười như một hồ nước mùa xuân.