“Lâm Thích Tổ, chúng tôi cho cậu chút mặt mũi đó là vì chúng tôi hào phóng, nhưng néu cậu muốn chống lại Hàn thiếu gia thì đừng trách chúng tôi vô tình!” Đinh Thu hừ một tiếng.
“Cô Đường, nếu như cô đứng về phía Hàn thiếu gia thì món nợ của nhà họ Đường chúng tôi có thể hoãn thêm một tháng. Nhưng nếu cô không chịu thì tôi nói cho cô biết, hôm nay nhà họ Đường các người không trả hết nợ: cho tôi thì ai cũng đừng hòng rời đi!” Hầu Nam bình tĩnh nói.
Khuôn mặt xinh xắn của Đường Hồi Tuyết lập tức dại ra.
“Nếu như thật sự phải đi đến bước đó, e rằng… không chỉ đơn giản là trả nợ thôi đâu.” Hàn Thiên nheo mắt nhìn chằm chằm vào Đường Hồi Tuyết.
Lời này của anh ta nháy mắt khiến cho áp lực của toàn bộ người nhà họ Đường tăng lên gấp bội, cả người không ngừng run rầy!
Đây chính là tiết tấu giải quyết vấn đề của nhà họ Hàn và thậm chí toàn bộ Hoàng Ngu sao?
Nếu Hoàng Ngu ra tay, vậy thì chẳng phải người nhà họ Đường sẽ bị người ta nghiền thành tro bụi sao.
“Con gái à! Con đừng có ngốc nghếch như vậy nữa!”
Trương Yêu Ngọc rú lên một tiếng.
“Cô muốn toàn bộ nhà họ Đường bị hủy diệt vì sự tùy hứng của mình sao?” Cô của Đường Hồi Tuyết kích động nói.
Đám người nhà họ Đường vội vàng lên tiếng, hoặc là thuyết phục hoặc là chửi bi.
Đường Hồi Tuyết lập tức bị choáng ngợp bởi giọng nói của những người này.
Đường Hồi Tuyết ngây người nhìn bọn họ, lại nhìn sang người mẹ đang đau lòng muốn chết và người cha đang vô cùng tức giận, cô liền lâm vào tuyệt vọng.
“Tiểu Tuyết, em đừng lo lắng, có anh ở đây, không ai có thể động vào em, bây giờ anh sẽ đưa em đi! Những người này không làm gì được em đâu!” Đúng lúc này, Lâm Dương đi tới nói.
Nhưng ngoài dự đoán là, Đường Hồi Tuyết không đáp lại anh mà cắn môi nói nhỏ: “Không, anh Lâm, anh… đừng quan tâm đến chuyện này nữa…
“Cái gì?” Lâm Dương sững sờ.
“Anh… trở về đi …” Đường Hồi Tuyết yếu ớt nói.
“Tiểu Tuyết, em sao vậy?” Lâm Dương cảm thấy có gì đó không thích hợp.
“Em không sao cả, thật đấy, hôm nay rất cảm ơn anh, anh Lâm, cảm ơn tất cả những gì anh đã làm cho em!” Đường Hồi Tuyết nặn ra một nụ cười, lấy điện thoại di động ra gửi một bao lì xì cho Tô Nhan, sau đó cười nói: “Em đã gửi bao lì xì cho Tiểu Nhan rồi, anh quy về tìm vợ nhận nhé, chuyện ngày hôm nay… dừng lại ở đây thôi!”
“Chuyện này …” Lâm Dương hoàn toàn ngây người.
“Gửi cho vợ cậu ta? Tiểu Tuyết, người này …”