Sau khi Thịnh Thế nói đến đây thì dừng lại.
Anh có thể nghe được tiếng đập của trái tim cô, từng nhịp từng nhịp rất vững vàng, không giống như nhịp đập của trái tim anh, đã bắt đầu chậm nửa nhịp rồi.
Anh chậm rãi cong môi, nhẹ nhàng chuyển động ngón tay, xoa mặt của cô, đáy lòng nghĩ, anh thật sự rất mệt, muốn ngủ một chút, nhưng anh biết, nếu hiện tại anh nhắm hai mắt lại, sợ rằng cũng sẽ không thể tỉnh lại nữa.
Thật tiếc nuối, có phải anh cứ như vậy mà chết không?
Trong quá khứ, anh yêu cô như vậy, nhưng lại không chịu nói.
Anh cảm thấy cô không thương anh, anh mà nói ra, rất mất mặt.
Nhưng bây giờ không giống vậy, anh đã là người sắp chết rồi, anh còn sợ gì?
Anh nói suy nghĩ trong lòng mình cho cô biết, đều nói hết cho cô.
Anh muốn để cho cô biết, thật ra thì cho tới nay, anh đối với cô đều rất tốt, chưa bao giờ thay đổi.
Trong lòng cô, Nhị Thập, chưa bao giờ từng rời xa cô.
Anh run run môi, nói tiếp: “Sở Sở, anh biết rõ, là anh có vấn đề, từ nhỏ anh đã tài trí hơn người, trong lòng của anh có cảm giác ưu việt, anh tự tôn, mọi thứ đều dễ dàng lấy được, nhiều người lấy lòng anh, nịnh nọt anh… Anh hoàn toàn không biết đối với em như thế nào, lại muốn giữ tôn nghiêm của bản thân, thật rất khó khăn.”
“Thật ra thì, Sở Sở, ý định của anh lúc đầu, không phải muốn uy hiếp em, anh chỉ là yêu em, anh muốn ở cùng với em, anh liền không do dự, không muốn làm cho mình mất mặt, sau đó làm những chuyện khốn kiếp như vậy.”
“Sở Sở……” Thịnh Thế dừng một chút, lại nói: “Còn nữa, Sở Sở, anh không muốn ly hôn với em.”