“Nơi này là đâu?”, Thanh Vân lắc lắc đầu mơ hồ nhìn tứ phía.
Rầm! Đùng!
Tiếng nổ vang lên khiến cô ta bất giác nhìn vào hư không, thấy cảnh tượng thảm khốc, mặt cô ta tái nhợt.
“Lại là Thị Huyết Điện”, sau phút ngỡ ngàng, Thanh Vân mặt mày lạnh tanh nhưng không tham chiến luôn.
“Chu sát trận?”, cô ta nheo mắt nhìn Chu Sát Trận trong không trung rồi lại đảo mắt nhìn tứ phương, phát hiện xung quanh Chu Sát Trận còn có vài bóng hình, có lẽ bọn họ đang duy trì Chu Sát Trận.
“Phải tiêu diệt Chu Sát Trận đó”, trong chốc lát, Thanh Vân nghĩ tới việc này, nếu để nó tồn tại thì người của Thiên Tông thế gia ở đây nhất định sẽ chết thảm.
Nói làm là làm, Thanh Vân khẽ đứng dậy, cô ta không kinh động tới bất cứ ai, bước ra khỏi lùm cây và mục đích là phá Chu Sát Trận.
Có điều, cô ta vừa bước ra thì liền trông thấy Diệp Thành ở trong đống bùn đất.
“Nhìn, còn nhìn cái gì, lôi lão tử ra cái đã”, cảm thấy khí tức của Thanh Vân, Diệp Thành dùng linh hồn mắng chửi.
Thanh Vân vội tiến lên trước lôi Diệp Thành đang trong lớp bùn đất ra.
Ập vào mắt cô là khuôn mặt bê bết bùn đất của Diệp Thành, khi thấy toàn thân Diệp Thành dính đầy phù chú phong ấn, cô ta chợt cảm thấy khó hiểu.
Và cô ta chợt nghĩ thông, khi cô ta hôn mê thì đã xảy ra một số chuyện không tưởng.
“Mau, giải phong ấn cho ta”, thấy Thanh Vân thẫn thờ, Diệp Thành lại dùng linh hồn truyền âm, hắn gào thét không ngừng.