“Đừng cố gắng vùng vẫy làm gì, ngoan ngoãn đi theo chúng ta đi”, lão già mặc huyết bào cười nham hiểm, trong ánh mắt rõ vẻ u ám.
“Đừng mơ”, Tử Yên lên tiếng, trong tay áo có điện mang bay ra hoá thành một thanh sát kiếm vừa dài vừa mảnh, cô ta không nói lời nào, đạp lên phi kiếm bay vào không trung, cứ thế tiến về phía lão già kia.
“Không biết tự lượng sức mình”, lão già kia không hề di chuyển nhưng một tu sĩ cảnh giới Không Minh bên cạnh lão ta lại di chuyển, đó chính là một gã thanh niên mặc y phục trắng mặt mày nham hiểm, có lẽ hắn từng ăn linh dược cải lão hoàn đồng nên mới trẻ như vậy.
Bang!
Lúc này, Tử Yên đã giao chiến với gã thanh niên mặc y phục tắng.
Không cần nói cũng biết, mặc dù Tử Yên chỉ ở cảnh giới Linh Hư đỉnh phong nhưng khi giao chiến cô cũng không hề kém cạnh so với tên kia.
“Giết, không để lại dù chỉ một tên”, ở một bên, lão già mặc huyết bào đã lạnh giọng lên tiếng.
Đột nhiên, hơn hai mươi tu sĩ ở cảnh giới Linh Hư cứ thế xông lên, người nào người nấy đầu lơ lửng binh khí bản mệnh, khí thế sục sôi.
Giết!
Những tu sĩ ở cảnh giới Không Minh của Thiên Tông thế gia mặc dù có số lượng chiếm ưu thế nhưng vẫn thế gọi ra binh khí bản mệnh, ra tay với sức mạnh khủng khiếp.
Giết!
Một tu sĩ cảnh giới Không Minh của Thiên Tông thế gia và một tu sĩ cảnh giới Không Minh khác của Thị Huyết Điện sát phạt vào hư không.
Giết!