Đi tới bên cạnh cánh cửa, có khắc một hàng chữ, bởi vì niên đại đã lâu nên mơ hồ.
Nhưng Huyền Thiên cẩn thận quan sát, cho nên dễ dàng nhận ra được: nếu ta không chết! Tất tru tận kiếm trận sư trong thiên hạ!
Là chữ Bất Tử Vương lưu lại, so với chữ khắc trong phiến đá của Bất Tử Vương lưu lại giống như đúc.
Nhìn thấy Bất Tử Vương khắc chữ, Huyền Thiên càng thêm xác định, nơi này chính là nơi Bất Tử Vương đạt được Bất Tử Chi Thân.
Không do dự, Huyền Thiên xuyên thẳng qua khe hở, tiến vào trong đó.
Huyền Thiên tiến vào cung điện không lâu, một thanh niên thân hình như ăn mày đi tới trước cung điện.
Nếu có người nhìn thấy chắc chắn chấn động, bởi vì thanh niên như ăn mày này đúng là Đệ Nhất Công Tử.
Y phục trên người Đệ Nhất Công Tử rách mướp, tóc tai bù xù, hình tượng so với ngày xưa khác nhau rất lớn.
Nhưng là hai mắt của hắn sáng ngời, thần sắc của hắn tinh thần no đủ, hoàn toàn không hợp với bề ngoài của hắn.
Từ khi bắt đầu tiến vào thượng cổ thần tích, cho tới bây giờ mấy ngày liên tục Đệ Nhất Công Tử đều trải qua trong đại chiến, hắn đánh chết rất nhiều Bất Tử khôi lỗi, Bất Tử oán linh.
Đệ Nhất Công Tử nhìn qua cung điện to lớn rách mướp này, khóe miệng lộ ra nụ cười vui vẻ, tự nhủ nói: Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m
– Giết vài ngày, cuối cùng giết tới vị trí trung tâm đầu tiên, nếu không ngoài ý muốn, Bất Tử Chi Thân đang ở trong cung điện phía trước.
Nói xong hắn đi nhanh về phía trước.
Bỗng nhiên sắc mặt Đệ Nhất Công Tử cả kinh, ánh mắt của hắn nhìn qua mặt đất chung quanh một lần, thét lên kinh hãi:
– Nơi này có dấu vết đánh nhau? Những dấu vết này còn mời, chẳng lẽ có người còn nhanh hơn bổn công tử? Điều này sao có thể!
Đệ Nhất Công Tử cảm thấy ngoài ý muốn, quả thực không thể tin!
Chiến trường thượng cổ là cấm địa của võ giả Thần Châu, Đệ Nhất Công Tử có thể để xác định, hắn là người đầu tiên đi vào nơi này, những ngày này hắn một đường giết chóc, nửa bước không ngừng, chậm rãi đi tới vị trí trung tâm của cấm địa, nếu như có người đi trước hắn một bước, hắn làm sao chịu nổi đây?
Đệ Nhất Công Tử bước nhanh về phía trước, đi tới khe hở trên cánh cửa, ánh mắt của hắn cũng nhìn thấy chữ cửa Bất Tử Vương khắc trên đó, tinh quang lập lòe.
Hắn một đường đi theo bước chân của Bất Tử Vương. Hôm nay rốt cục cũng tới thời khắc thu hoạch, Bất Tử Vương đến nơi này, mà nơi này là bước ngoặc khiến Bất Tử Vương có năng lực chống lại thiên tài kiếm trận sư, có thể khẳng định Bất Tử Vương ở chỗ này đạt được Bất Tử Chi Thân.
– Bất Tử Chi Thân của ta!
Đệ Nhất Công Tử mặc niệm trong lòng, thân ảnh lóe lên, liền đi vào trong cung điện.
…
Từ bên ngoài nhìn thì trong cung điện đen kịt!
Huyền Thiên mở Địa Nhãn Thần Đồng cũng không nhìn thấy gì.
Lúc hắn đi xuyên qua khe hở vào bên trong, một bước đạp vào cung điện, không gian tối đen trước mặt biến đổi, hóa thành một mảnh thần quang rực rỡ.
Trong tích tắc Huyền Thiên không còn nhìn thấy cảnh bên ngoài nữa, thần thánh, trắng tinh, trang nghiêm, đại khí… Giống như thiên đường vậy.
Cung điện này không phải là vật của nhân gian, giống như chỗ ở của thần.
Huyền Thiên chỉ nhìn một cái còn không kịp tán thưởng. Liền thét lên kinh hãi!
Những điện đường này lại không có mặt đất, Huyền Thiên bị cung điện thần thánh này hấp dẫn, không có chú ý tới bước chân của mình đang rơi xuống.
Bốn phía chung quanh Huyền Thiên là thần quang rực rỡ, tia sáng này vô cùng nhu hòa. Chiếu vào người rất là khoan khoái dễ chịu. Rất dễ dàng làm cho người ta quên đi chính mình đang rơi xuống thật nhanh.
Tâm chí Huyền Thiên kiên định. Cũng không vì thần quang rực rỡ mà quên bản thân mình.
Hắn thầm giật mình, hắn cảm giác được hư không bốn phía đang vặn vẹo, đâu đây không phải là đang rơi xuống, mà là đang xuyên qua hư không.