– Những cao nhân này đều không muốn để lộ thân phận ra ngoài.
Dương Khai đăm chiêu nhìn y, lập tức ý thức được, tên Địch Diệu này nhất định là có cao nhân chỉ dạy, rất có khả năng sư phụ y là một luyện đan đại sư nổi danh ở đại lục này.
– Ta có một thỉnh cầu hơi quá đáng, bằng hữu có thể chấp thuận được không? Địch Diệu thành khẩn nhìn Dương Khai.
– Là gì?
– Viên đan này cho ta được không?
– Ngươi cứ cầm đi.
Dương Khai khẽ mỉm cười.
Một viên Linh cấp thượng phẩm đan có đan vân, giá trị rất cao, nhưng nếu so với Địa Hỏa Đảm thì vẫn kém hơn một bậc, hơn nữa, Địch Diệu cũng khá hợp tính Dương Khai, nên lúc này hắn chẳng so tính mấy chuyện thiệt hơn này làm gì.
– Xin cảm tạ.
Địch Diệu mừng rỡ, vội vàng cất viên đan đó vào.
– Sư thúc, phiền sư thúc rót cho đệ tử và Địch huynh chén trà, đệ tử muốn nói chuyện một bữa với Địch huynh.
Dương Khai nói với Phi Vũ.
Đời người khó lắm mới gặp được một hai người như vậy, Dương Khai cũng muốn kết giao với y xem sao.
Nói ra thì bằng hữu mà Dương Khai có thể hàn huyên cũng cực kỳ ít, nhưng bằng hữu nữ thì lại có cả tá, nghĩ đến đây, Dương Khai cũng thẹn mướt mồ hôi.
– E là các ngươi không có cơ hội uống trà rồi.
Phi Vũ không nhúc nhích, sắc mặt lạnh xuống.
Mắt Dương Khai chợt lóe tia sắc nhọn, hắn lập tức nhận ra rắc rối đã đến rồi.
Bên ngoài khách điếm nơi bọn hắn ở, có một toàn người đang nhanh chân đến gần, người còn chưa tới, sát khí đã ập đến rồi.
– Mang viện binh đến thật đấy à? Địch Diệu lắc đầu chán nản.
– Tiểu tử, ta không biết rốt cuộc ngươi có chỗ dựa gì, nhưng chuyện này là do ngươi gây ra, đừng trông chờ người khác giúp ngươi, phó thành chủ của Phù Vân Thành, ngươi không dây vào được đâu.
Phi Vũ mỉm cười nói một câu.
– Yên tâm đi, ta không định kéo hai người vào đâu.
Địch Diệu vừa nói vừa đi đến cửa sổ, nhìn ra bên ngoài, đến khi thấy rõ tình hình, liền huýt sáo ngả ngớn:
– Đông người thật đó.
Y ngoái lại cười bảo Dương Khai:
– Dương huynh, hôm khác có cơ hội chúng ta nói chuyện sau, ừm, Vọng Thiên Nhai, huynh nhất định phải đến đó, ngưng luyện dược dịch của Ma hoa nghìn năm, vô cùng có ích cho huynh đấy, ta rất mong được liên thủ hợp tác với huynh.
Dương Khai khẽ động thần sắc, định hỏi cho rõ thì y đã nhảy ra khỏi cửa sổ rồi.
– Cái tên này…
Phi Vũ tựa vào cửa sổ, nhìn xuống thế cục gươm tuốt vỏ, nỏ giương dây bên dưới mà lắc đầu không ngừng.
– Hình như hắn biết một vài bí mật mà người khác không biết.
Dương Khai nhíu mày, câu nói của Địch Diệu trước khi đi khiến hắn rất để tâm.
Chuyến này đến Phù Vân Thành chủ yếu là vì dược dịch của Ma hoa nghìn năm, thứ dược dịch này rất có tác dụng hỗ trợ cực lớn cho Siêu Phàm Cảnh thăng lên Nhập Thánh Cảnh, nhưng nghe ý của Địch Diệu, hình như ngưng luyện dược dịch cũng đem lại lợi ích cho bản thân mình.
Chỉ là ngưng luyện dược dịch thôi thì có thể đem lại lợi ích gì? Dương Khai nghĩ mãi mà không hiểu.
Đừng bên cửa sổ nhìn ra ngoài, chỉ thấy con đường bên dưới khách điếm và nhà cửa hai bên đã chật kín người.
Những người này đa số là chạy tới từ khu giao dịch đó, họ biết ở đây chuẩn bị có kịch hay để xem, nên ồ ạt kéo đến giành chỗ tốt mà đứng.
Có một số người đến sau nghe phong thanh nên tụ tập lại.
Bộ phận còn lại là những võ giả do một mỹ phụ trung niên dẫn đến, từ mỹ phụ này toát ra thứ khí tức ác liệt, gương mặt xinh đẹp nhăn nhó dữ tợn, nghiến răng giận giữ nhìn tên Địch Diệu vừa thình lình xuất hiện.
Bên cạnh mỹ phụ này, tên Nhiếp Tòng lúc nãy bị chặt đứt một bàn tay đang vuốt ve cánh tay cụt, cũng nhìn đăm đăm vào Địch Diệu với ánh mắt thù hằn, hận không thể giết y cho thỏa lòng căm tức.
– Ồ, tên này hay đấy, chẳng những không chạy mà còn chủ động lộ diện.
Thấy Địch Diệu xuất hiện, có tiếng ngạc nhiên vang lên giữa đám đông.
– Ta đã bảo rồi, tiểu huynh đệ này là người có lai lịch, không sợ ả lẳng lơ Nhiếp Sô Phượng kia đâu!
– Lai lịch lớn đến đâu được? Cường long còn không áp được địa đầu xà, đây là Phù Vân Thành, ta thấy tiểu tử này đen vận tới nơi rồi.
– Tiểu tử này cũng thật ra, gây với ai không gây, lại đi gây với Nhiếp Tòng.
Cư dân Phù Vân Thành, có ai mà không biết Nhiếp Tòng là con trai ruột của ả lẳng lơ đó? Chỉ có người ngoài mới nghĩ hai người đấy là cô cháu thôi.
Chặt đứt một bàn tay của hắn, Nhiếp Sô Phượng có thể bỏ qua hay sao? Đám đông bàn tán xôn xao, hình như mọi người đều biết tỏng quan hệ giữa Nhiếp Tòng và Nhiếp Sô Phượng, tiếng xì xào lọt vào tai mỹ phụ trung niên đó, mụ liền nổi sát cơ, ánh mắt băng lãnh quét quanh một vòng.
Tất cả đều vội vàng ngậm miệng lại, sợ rước họa vào thân.
– Chính ngươi đã chặt đứt một bàn tay của Tòng nhi? Nhiếp Sô Phượng nhìn Địch Diệu, lạnh lùng hỏi.
– Đúng đó.
Địch Diệu nghênh ngang gật đầu.
– Tại sao ngươi làm vậy? Nhiếp Sô Phượng nghiến răng chất vấn.
– Ta đã cảnh cáo hắn rồi, hắn không nghe thì ta cũng chịu.
Địch Diệu nhún vai, cười hề hề:
– Ai dám hủy dược liệu của ta, ta sẽ đòi mạng kẻ đó!
– To gan lắm! Nhiếp Sô Phượng cười khẩy.
– Chỉ là một thứ dược liệu cỏn con mà có thể sánh ngang Tòng nhi của ta ư? Địch Diệu liền lạnh mặt:
– Tòng nhi nhà ngươi thì là cái thá gì mà có thể so được với dược liệu mà ta ưng ý?
– Cô cô, đừng phí lời với hắn nữa, để con giết hắn đi! Nhiếp Tòng gào rít dữ tợn.
Nhiếp Sô Phượng nhìn xoáy vào Địch Diệu, hỏi:
– Còn hai người nữa đâu? Gọi chúng ra đây, ta tiễn các ngươi lên đường cùng một thể.
– Một người làm thì một người chịu, chuyện này không liên quan tới họ.
Địch Diệu chậm rãi lắc đầu.
– Được.
Nhiếp Sô Phượng hít sâu một hơi, vẻ mặt lạnh tanh.
– Ngươi muốn chết thế nào đây? Nói đi, ta có thể tác thành cho ngươi.
– Ta chưa muốn chết đâu! Địch Diệu mỉm cười, không mảy may căng thẳng.
– Cái đấy thì e là không đến lượt ngươi làm chủ.
Nhiếp Sô Phượng chậm rãi giơ một tay lên, lòng bàn tay dần dần ngưng tụ chân nguyên màu xanh biếc, trong nháy mắt, một mùi hôi thối đến lợm giọng bốc ra giữa không khí.