Bảy người chật vật rút lui, ánh mắt càng thêm hoảng sợ, vì chùm hắc ám sau khi phá tan phòng ngự của họ vẫn không hề giảm thế công, hung tợn lao thẳng đến chân thân.
Công kích cấp độ này nếu bị đánh trúng, e rằng bọn họ không chết cũng tàn, Mục Trần kia hoàn toàn không có chút khoan dung.
Cả 7 người bất giác lạnh mình, tân thống lĩnh Cửu U cung thủ đoạn thật tàn nhẫn, chẳng hề cho kẻ địch một cơ hội nhận thua đầu hàng, chắc chắn là muốn giết gà dọa khỉ!
“Véo!”
Chiến ý lao đi, nháy mắt ập tới bọn họ, không gian tan vỡ làm cho 7 người càng thêm sợ hãi.
Áp lực đáng sợ như thế, tiếng “đầu hàng” cũng bị tắc lại trong cổ họng không phát ra được.
Đám khán giả chấn động ồ lên, những thành chủ đang quan chiến cũng mặt mày run rẩy, tân thống lĩnh Cửu U cung muốn giết người lập uy!
– Chết chắc rồi!
Ngay khi 7 người bọn họ tuyệt vọng nhắm mắt đợi chùm sáng kia xóa sổ, thì một tiếng ưng gáy vang rền thiên địa.
“Grécccc!”
Một luồng sáng màu đỏ xuyên không gian ập tới, với tốc độ kinh người hung hãn nện vào chiến ý màu đen.
“Đùng!”
Hai luồng năng lượng đáng sợ đối chọi, lực bùng phát phá hoại tứ tung, 7 vị thành chủ bị sóng xung kích quét tới, cả người không tự chủ như trái sung bắn đi thật xa, lăn lóc trên những con đường trong thành thị, để lại những vết nứt dài mấy ngàn trượng.
Mục Trần nhíu mày, rồi chú ý nhìn lại một hướng kia, không trung bên đó từ lúc nào đã bị nhuốm thành một màu đỏ tươi như máu.
Bầu trời đỏ nhanh chóng kéo tới, lóe lên xuất hiện trên không trung thành thị.
Huyết quang tan đi, một cánh quân đội đứng trên huyết vân xuất hiện, toàn thân giáp đỏ áo choàng đỏ, tay cầm huyết thương, sát khí ngập tràn tỏa ra khắp vùng.
Phía trên cánh quân đỏ chót này cũng có một mảnh chiến ý đỏ ngầu ngưng tụ, hóa thành huyết vân. Bên trong đó, một gã thanh niên khoanh tay đứng nhìn.
– Đó là… Huyết Ưng vệ!
– Còn có thống lĩnh Ngô Thiên, Huyết Ưng điện cũng đã xuất hiện!
– Cái này hay nha, ngay cả Huyết Ưng vệ cũng xuất động!
Mọi người trong thành nhìn thấy quân đội đỏ như máu kia, nhất thời bàn tán, sắc mặt quái lạ. Xem ra Cửu U cung và Huyết Ưng điện đã chân chính trở mặt đối chọi nhau, quân đội cũng đã huy động kéo ra đối chiến.
Đường Băng nhìn thấy Huyết Ưng vệ xuất hiện, gương mặt càng thêm cau có, lắc mình xuất hiện bên cạnh Mục Trần, khẽ nói:
– Là Ngô Thiên.
Mục Trần gật đầu, nhìn xa xa cười nói:
– Các ngươi cuối cùng ngồi cũng không yên.
Ngô Thiên sắc mặt lạnh lẽo nhìn Mục Trần. Vốn dĩ kế hoạch chuẩn bị ở Ma Mãng thành này là khiến cho Mục Trần mất hết thể diện, ai mà ngờ hắn chẳng những không mất mặt, mà còn tát ngược vào mặt Huyết Ưng điện bốp bốp mấy cái. Nếu như lúc này còn không xuất hiện, e rằng tiếng tăm Huyết Ưng điện cũng bị ảnh hưởng không ít.
– Mục Trần, dẫn người Cửu U cung cút khỏi Ma Mãng thành, chỗ này là địa bàn Huyết Ưng điện, không hoan nghênh các ngươi!
Ngô Thiên lạnh lùng đe dọa.
Mục Trần nghe vậy, mỉm cười thản nhiên trả lời:
– 7 kẻ kia đã bị bãi chức thành chủ, từ hôm nay những thành thị đó cũng trở lại quyền chủ tể của Cửu U cung ta, Huyết Ưng điện nếu còn dám nhúng ta, đừng trách Cửu U cung không nói tình cảm.
Ngô Thiên giận dữ trừng mắt:
– Khẩu khí lớn thật, muốn cướp thành thị này đi, e rằng ngươi không có năng lực đó!
– Huyết Ưng vệ!
Ngô Thiên hô lên, biển mây đỏ máu nhất tề ứng đối, sát khí bùng phát, chiến ý ngập tràn toát ra đầy tinh huyết.
Huyết Ưng vệ chính là cánh quân trọng yếu nhất của Huyết Ưng điện, quân số đến 5000, quy mô hơn hẳn Cửu U vệ. Chẳng qua lúc này không có xuất binh toàn bộ đi theo Ngô Thiên, nhưng số lương hắn kéo đến cũng đã gấp đôi Cửu U vệ.
Khán giả trong thành thị nhìn thấy Huyết Ưng vệ khí thế kinh người, sắc mặt cũng biến đổi không ít. Nghe nói Huyết Ưng điện mở rộng lãnh thổ, cũng đã từng làm những chuyện lạm sát dân cư, thành ra trong Đại La Thiên vực, Huyết Ưng vệ hung danh vang xa, tiếng tăm hơn hẳn Cửu U vệ.
Ngô Thiên bước trên huyết vân cuồn cuộn, đôi mắt lạnh lẽo nhìn Mục Trần, giọng nói vang rền khắp cả thành.
– Cho ngươi mười giây, tức tối cút khỏi Ma Mãng thành cho ta, bằng không với cái gia sản bằng này của Cửu U cung, hôm nay toàn bộ phải bỏ xác tại đây!
Mục Trần chỉ mỉm cười, nhưng ánh mắt cũng dần lạnh đi, cất giọng nhàn nhạt trả lời.
– Xin lỗi nha, ta không chịu.