Cố Gia Huy đi vào, cô lập tức đặt hoa quả xuống nói: “Anh đến rồi?”
“Em không sao chứ, cái tên khốn ấy có làm gì em không?” Tên khốn kiếp được nhắc đến tất nhiên là con trai của ông chủ rồi.
“Không sao, em chỉ đi qua thôi, chỉ giúp đỡ đưa người đến bệnh viện thôi.”
“Cảm ơn cô Minh Tâm, nếu như không có cô chỉ sợ tôi và con.”
Còn chưa nói xong thì nước mắt cô đã tuôn ra.
“Chị đừng khóc, sản phụ không được khóc. Chị mà khóc thì em cũng khóc theo mất, chị nín đi, em đưaGia Huy đi xem bé con, chị đừng khóc nữa, khi nào quay về em sẽ nói cho chị biết bé con có xinh hay không.”
Bởi vì sinh non nên phải đưa bé vào lồng ấp.
Cô đưa anh đi xe đứa trẻ, đây là một bé trai, vừa mới sinh nên bé tí xíu, mặt mũi nhăn nhúm, rất khó nhìn.
“Trẻ sơ sinh trông đứa nào cũng xấu thế này à?”
Cô có chút khó chịu nói.
“Trên mông của bé sao lại có vết bầm xanh?”
“Chắc là người chết rồi không chịu đầu thai, cuối cùng bị Diêm Vương đá cho một cái. Em mới sinh ra cũng có đó.”
“Sao anh biết nhiều thế, cứ như anh từng sinh con rồi ấy.”
Anh xoa đầu cô.
“Chưa từng ăn thịt heo, chẳng lẽ cũng chưa từng thấy heo chạy hả. Anh vốn không định nhúng tay vào chuyện này, nhưng cứ nghĩ đến sau này không còn được ăn bánh bao chiên ngon như vậy nữa, thấy thật đáng tiếc. Hơn nữa… chắc là tình mẹ bao la, anh thấy bé rất đáng thương, cả mẹ của nó nữa.”
“Không sao, cũng không phải việc gì quá phiền phức, coi như làm phúc đi.” Anh không hề thấy phiền phức, chỉ cần là chuyện cô muốn làm, anh sẽ ủng hộ hết mình.
Hứa Minh Tâm nghe vậy, trong lòng ấm áp.
Vốn tưởng rằng anh sẽ trách cô lo chuyện bao đồng.