Rầm!
Màn đêm yên tĩnh bị một tiếng động mạnh phá tan.
“Sao thế?”, trong thế giới nhỏ bé, nữ tử mặc đồ tím đột nhiên bật dậy, đôi mắt nheo lại nhìn ra ngoài.
Ngay sau đó, người đàn ông trung tuổi với tên Mặc Sơn cũng chạy vào trong thế giới nhỏ đó, vả lại thân hình hết sức thảm hại, khuôn mặt ông ta khó coi thấy rõ: “Tiểu thư, Truyền Tống Trận về gia tộc bị người ta đánh vỡ rồi, vả lại kẻ mạnh của Thị Huyết Điện đã phong bế cả thành”.
“Nhanh vậy sao?”, nghe Mặc Sơn báo cáo, nữ tử kia mặt mày nghiêm trọng tới cực độ.
Rầm! Đùng! Đoàng!
Những tiếng động bên ngoài vang lên không ngớt khiến Diệp Thành bất giác nhìn ra bên ngoài: “Có chuyện gì thế nhỉ?”
Ngay sau đó, mười mấy bóng hình lướt tới, đi đầu chính là nữ tử mặc đồ tím và người đàn ông trung tuổi với tên Mặc Sơn, có thể thấy cho dù là Mặc Sơn hay nữ tử kia hay những người đi theo bọn họ thì mặt mày đều vô cùng khó coi.
“Đưa Vân Nhi theo, lập tức rời khỏi đây”, nữ tử mặc đồ tím kia rất dứt khoát, nói rồi còn không quên liếc nhìn Diệp Thành đang bị cột ở trụ đá: “Còn hắn nữa, cũng đưa về gia tộc”.
Thế rồi Diệp Thành vừa tỉnh lại đã bị đưa lên thanh phi kiếm khổng lồ, nữ tử mặc đồ xanh được hắn cứu cũng được đưa lên phi kiếm này, nhưng điều tệ hại là cô ta vẫn trong trạng thái hôn mê.
Thấy nữ tử kia vẫn còn hôn mê, Diệp Thành bức bối. Bà nội ơi bà nội, sao mà ngủ giỏi thế không biết, đường đường là tu sĩ, ngủ ba canh giờ còn không tỉnh, hại lão tử đây bị trói ba canh giờ rồi đấy.
Đi!