– Phá Hư Cảnh quá mạnh, đánh ra công kích xuyên qua tầng Cương Phong, có thể đánh rơi ngôi sao trên bầu trời, nhưng thời điểm ngôi sao xuyên qua tầng Cương Phong sẽ bị hao mòn đại bộ phận, có thể rơi xuống đất chỉ là số ít trong số ít.
Con thỏ nói tiếp.
– Tiểu tử, có phải ngươi nhìn lầm không, những ngôi sao kia sao có thể giống ngoại giới.
Lăng Hàn lắc đầu:
– Tuyệt đối không thể nhìn lầm!
Hắn suy nghĩ một chút lại nói.
– Vậy chỉ có một khả năng, chính là có tồn tại vô thượng mạnh mẽ phá tan tầng Cương Phong, lấy những ngôi sao hoàn chỉnh không thiếu sót kia xuống.
– Bắt trăng hái sao, đây là năng lực cỡ nào?
Văn Nhân Thiên Thiên không khỏi kinh ngạc đến ngây người.
– Đây là Phá Hư Cảnh cũng không thể nào làm được!
Lăng Hàn gật đầu, Phá Hư Cảnh có thể đánh rơi ngôi sao trên trời, dù sao đó chỉ là khoảng cách xa, lại có tầng Cương Phong bảo vệ, nhưng muốn xông qua tầng Cương Phong lấy ngôi sao trở về, độ khó này lại khác.
Trong lòng hắn run lên, có một Cổ Vương Triều đã từng muốn khai thiên, cuối cùng thất bại, lưu lại bốn kho báu, lẽ nào di tích này thuộc về Cổ Vương Triều kia? Lúc trước tuy bọn họ khai thiên thất bại, nhưng phá tan tầng Cương Phong hẳn là không vấn đề, như vậy lấy được một ít ngôi sao hoàn chỉnh cũng hợp tình hợp lý.
Nếu thật như thế, Tử Nguyệt Hoàng Triều, Ngũ Đại Tông Môn khẩn trương cũng hợp tình hợp lý, cái này là một vương triều có tư cách khai thiên a!
– Thực sự là càng ngày càng khiến lòng người kích động.
Lăng Hàn cười nói.
Tất cả mọi người ngồi xuống, Lăng Hàn lấy nguyên liệu nấu ăn ra, mọi người chuẩn bị cơm tối, ở địa phương nguy hiểm như vậy, phải duy trì mình ở trạng thái tốt nhất, nếu không có khả năng sẽ nuốt hận.
Thời gian xác thực quý giá, nhưng tuyệt đối không thể liều lĩnh.
Văn Nhân Thiên Thiên, huynh muội Lý Phong Vũ tự nhiên cũng chuẩn bị lương khô, nhưng ngửi thấy hương vị đồ ăn của Lăng Hàn, liền không nhịn được thèm nhỏ dãi, sau khi nếm thử một miếng, nhất thời ném nguyên liệu nấu ăn của mình qua một bên, tập hợp lại đây ăn chùa.
– Ồ, thịt ta vừa để ở chỗ này đâu rồi?
Lý Phong Vũ kỳ quái, hắn vừa nướng chín một miếng thịt, dự định lại nướng một miếng đưa cho muội muội, không nghĩ tới lại đột nhiên biến mất.
Ánh mắt của hắn đảo qua, ngừng ở trên người con thỏ, nói:
– Thỏ Gia, có phải là ngươi ăn vụng không?
Con thỏ nghiêng đầu, khinh thường nói:
– Phi, Thỏ Gia sẽ ăn vụng đồ vật của ngươi?
– Vậy miệng ngươi nhai cái gì đấy?
– Thỏ Gia trời sinh thích nhép miệng, không được sao?
– Dầu cũng chảy ra!
– Nói bậy, Thỏ Gia nhai không thôi!
– Ngươi cái con thỏ chết tiệt này, dám trộm đồ vật của ta!
Lý Phong Vũ phát điên, con thỏ không biết xấu hổ này, mình lười biếng không đi nướng, lại trộm gà bắt chó, quá đáng ghét.
Con thỏ không để ý tới, chỉ là con ngươi như Hồng Bảo Thạch chuyển loạn, lấy tính tình không chịu thiệt của nó hiển nhiên là muốn trả thù Lý Phong Vũ, bởi vì hiện tại những người khác đều cảnh giác nhìn nó, độ khó ăn trộm rất lớn a.
– Ồ, chén canh của ta đâu rồi?
Lăng Hàn cũng kinh ngạc một chút, sau đó nhìn về phía con thỏ.
– Có phải là ngươi làm không?
– Oan uổng a, các ngươi làm mất đồ liền tìm Thỏ Gia, Thỏ Gia là thỏ như vậy sao?
Con thỏ oan ức nhảy lên.
– Phải!
Tất cả mọi người gật đầu.
– Ồ, bát canh của ta cũng không còn.
Chư Toàn Nhi cũng kỳ quái nói.
– Sự tình không liên quan tới Thỏ Gia!
Con thỏ vội tự giác giơ móng vuốt lên.
– Xác thực không phải con thỏ làm.
Lăng Hàn lắc đầu, thần thức của hắn vẫn khóa chặt con thỏ, nếu đối phương có dị động gì, hẳn sẽ không tránh được thần thức của hắn, dù sao thần thức của hắn là của Thiên Nhân Cảnh, dù chỉ còn một tia.
Vậy là ai làm? Tất cả mọi người kỳ quái.
Đột nhiên Hổ Nữu cười khanh khách, đưa tay nắm lên một đồ vật trắng như tuyết, nói:
– Chúng ta nướng nó lên ăn đi!
—————