Vài tướng lĩnh được sắp xếp sắp bắt đầu hô hào, những người khác đa phần chỉ im lặng lắng nghe, nhưng họ cũng hiểu rõ, cục diện đã định, rất nhanh, tất cả tướng quân quỳ xuống, tuyên thệ tận trung…
Hốt Giác nở một nụ cười hài lòng…
“Nếu các vị đã ủng hộ, Hốt Giác ta nhất định sẽ tận lực, truyền lệnh của ta, các quân tăng tốc, hãy chắc chắn rằng ta sẽ tới thành Đột Quyết Tư Thản trong vòng hai ngày, tống cổ đám người Hoa Lạt Tử Mô khỏi lãnh thổ Khoa Nhĩ Mạn…”
“Rõ…”
Thành Đột Quyết Tư Thản, Khoa Nhĩ Mạn.
Qua hai ngày tấn công luân phiên, thương vong gần hai mươi vạn quân, Hoa Lạt Tử Mô cuối cùng cũng tiến vào trong thành Đột Quyết Tư Thản.
Chúng mặc sức đốt phá, đây chính là giờ khắc góc tối con người lộ ra, phàm người nào định phản kháng đều bị giết hại…
Trong đại doanh Hoa Lạt Tử Mô, Ma Kha Mạt nở nụ cười.
“Cuối cùng đã đốn hạ thành Đột Quyết Tư Thản, từ hôm nay trở đi, nơi này chính là thành trì của Hoa Lạt Tử Mô, thảo nguyên bất tận của Đột Quyết cũng sẽ trở thành vùng đất sinh sống của chúng ta, ha ha ha…”
“Khả hãn, thành Cát Á Tư Thản vừa gửi tin tới, người Trung Nguyên đã xông vào thành, Hỗ Đặc Mạc Nhĩ đã bị giết”.
“Cái gì? Đám người Trung Nguyên lợi hại vậy ư? Hỗ Đặc Mạc Nhĩ một đời anh hùng, mà lại có kết cục này, ngươi nói xem tại sao không dưng dây vào đám người Trung Nguyên, để giờ cả thảo nguyên Tây Âu rơi vào tay ta, ha ha ha…”
“Chúc mừng khả hãn, Hỗ Đặc Mạc Nhĩ chết, thảo nguyên giờ không còn ai chống đối ngài nữa rồi”.
“Ừm, cho đại quân nhanh chóng thu dọn tàn dư quân địch, hỗ trợ Khải La Can Đạt, không thể để người Trung Nguyên cười nhạo”.
“Rõ…”