– Sinh mệnh lực tràn đầy, đã không có vấn đề. Nhưng mà, linh hồn của nàng lại hết sức hỗn loạn, đây cũng không phải là thứ ngoại lực có khả năng chữa trị được. Cần bản thân nàng tự điều trị mới có thể tỉnh lại.
Hoắc Vũ Hạo ngơ ngác hỏi:
-Ý của ngươi là?
– Nàng sẽ một mực ngủ say. Ngủ say bao lâu ta cũng không rõ ràng. Cần phải xem chính nàng có khả năng tỉnh lại hay không. Thôi được rồi, các ngươi có thể đi. Ban thưởng cho ngươi, Vương Thu Nhi, Vương Đông Nhi, đều tăng hồn lực lên năm cấp. Đi thôi.
– Không! Chờ chút. Đông Nhi không đáng chết, ngươi đã đưa ra khảo nghiệm cho nàng, ngươi hẳn có thể cứu sống nàng, ngươi phải khiến cho Đông Nhi tỉnh lại, tỉnh lại. . .
Hoắc Vũ Hạo sốt ruột kêu to, nhưng vô luận hắn kêu gào thế nào, vị tồn tại thần bí lại căn bản không để ý tới hắn. Kim quang mãnh liệt chiếu xuống, bao phủ thân thể của hắn và Vương Đông Nhi. Nháy mắt sau, trời đất quay cuồng, Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông Nhi cũng biến mất khỏi địa phương thần bí này.
Vầng sáng hình lục giác vẫn như cũ lấp lóe, từng cái phù văn thần bí mà mỹ lệ càng trở nên sáng hơn.
– Đây chính là điều ngươi muốn sao? Hai hài tử này đáng thương biết bao a!
Âm thanh của Càn Khôn Vấn Tình Cốc bỗng trở nên hết sức bất mãn.
Một âm thanh dễ nghe khác vang lên:
– Được rồi, ta tự có dụng ý, không trải qua mưa gió. . .
– Sứ mệnh của ta đã xong, trở về. Trở về ta tìm lão bà của ngươi nói chuyện phiếm, hừ!
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Kim quang dịu đi, khi Hoắc Vũ Hạo ôm Vương Đông Nhi một lần nữa thấy rõ mọi thứ xung quanh, hắn kinh ngạc phát hiện mình đang ở trong một sơn cốc. Xung quanh càng đứng đầy người.
Huyền lão, viện trưởng Tiên Lâm Nhi, mấy vị trưởng lão học viện Sử Lai Khắc, còn có tất cả những người khác, không thiếu một người đều xuất hiện ở đây.
Xung quanh rõ ràng có dấu vết chiến đấu, trong sơn cốc tổn hại nghiêm trọng, hiển nhiên trước đó không lâu nơi này trải qua một trận đại chiến.
Vừa nhìn thấy Hoắc Vũ Hạo ôm Vương Đông Nhi xuất hiện, Huyền lão chợt lách người tới trước mặt bọn hắn, hai tay nâng lên một chút, một cỗ hồn lực nhu hòa nâng Hoắc Vũ Hạo đứng thẳng lên. Mà ánh mắt mọi người cũng không hẹn mà cùng rơi vào trên thân mình Vương Đông Nhi trong ngực Hoắc Vũ Hạo.
Năm người khác trong Sử Lai Khắc Thất Quái xông tới trước tiên. Bối Bối vội vàng hỏi:
– Vũ Hạo, Đông Nhi nàng. . .
Hoắc Vũ Hạo nhìn về phía Bối Bối, mà Bối Bối thì nhìn thấy ánh mắt kiên cường cùng chấp nhất của hắn.
– Đông Nhi không có việc gì, nàng chỉ ngủ thiếp đi. Ta muốn dẫn nàng về nhà, chỉ có người trong nhà của nàng có lẽ mới có khả năng khiến nàng tỉnh lại. Huyền lão, ta tạm thời không thể trở về học viện. Ta. . .
Huyền lão đưa tay đè vào mạch môn của Vương Đông Nhi, trong mắt lóe lên một tia kinh hỉ, hắn vừa mới nghe những người khác nói Vương Đông Nhi chết rồi. Nhưng bây giờ, Vương Đông Nhi rõ ràng còn sống, chỉ không biết vì cái gì nàng lại trong trạng thái mê man.
– Vũ Hạo, ngươi đừng vội. Nói cho chúng ta biết xảy ra chuyện gì, để mọi người tập trung đưa ra ý kiến xem có cách nào cứu sống Đông Nhi.
– Vâng.
Hoắc Vũ Hạo lau đi nước mắt trên mặt, đem chuyện phát sinh vừa mới phát sinh nói qua một lần.
Nghe xong, mọi người ngơ ngác nhìn nhau, đều có chút bó tay bó chân. Càn Khôn Vấn Tình Cốc thật không hổ là đại mạo hiểm. Có thể nói mỗi người đều đã trải qua một lần sinh tử luân hồi mới sống lại.
Dưới sự nhắc nhở ban đầu của Hoắc Vũ Hạo, không có người nào nói dối, lúc này mới khiến cho mọi người người vẫn có thể toàn thân trở ra, ngoại trừ Đông Nhi. . .
Người đầu tiên thoát ra là Huyền lão. Mà nguyên nhân Huyền lão lui ra ngoài rất đơn giản, lão chỉ nghe được một câu nói duy nhất, nói là tuổi tác quá lớn, không cần kinh lịch Chân Tâm Mạo Hiểm, đã mất khả năng yêu say đắm, cho phép rời đi.
Sau đó Huyền lão lập tức chạy ra, mà vừa lúc hắn thoát ra, vừa vặn đụng phải một tên tà hồn sư cấp bậc Phong Hào Đấu La thủ tại chỗ này. Dĩ nhiên không thể tránh được một trận đại chiến.
Tà hồn sư dĩ nhiên cường đại, nhưng Huyền lão cũng là một tồn tại đã bước một chân vào ngưỡng cửa Cực Hạn Đấu La! Dưới tình huống bên cạnh không có người cần lão bảo vệ, khiến lão buông tay buông chân chiến đấu, dùng thực lực cực kỳ cường đại cứ thế mà bức lui tên tà hồn sư đó.
Lúc này, sắc mặt của mỗi người cũng không quá đẹp mắt, bọn hắn lần này cho dù có thu hoạch, nhưng càng quan trọng hơn là nhận lấy đả kích. Nhất là tình huống trước mắt của Vương Đông Nhi, ai lại cao hứng nổi đây?
Mấy vị trưởng lão lần lượt tra xét tình trạng cơ thể của Vương Đông Nhi, bọn hắn chỉ có thể không ngừng lắc đầu, đúng như Càn Khôn Vấn Tình Cốc đã nói, tình trạng cơ thể của Đông Nhi hết thảy bình thường, hơn nữa sinh mệnh lực cực kỳ thịnh vượng, hồn lực cũng so với trước kia càng thêm cường thịnh, tu vi đúng là tăng lên năm cấp, ít nhất cũng đạt tới trình độ 66 cấp trở lên. Nhưng vấn đề là, Tinh Thần Hải của nàng xảy ra vấn đề lớn, chẳng những Tinh Thần Hải bị phong bế, linh hồn tựa hồ cũng đang hỗn loạn trong Tinh Thần Hải.
Đại não của nhân loại vĩnh viễn là thứ huyền bí nhất, cho dù là Huyền lão cũng không dám cưỡng ép đi trùng kích Tinh Thần Hải của Vương Đông Nhi, vạn nhất xảy ra vấn đề, thật có thể không cứu nổi.
Sau khoảnh khắc bàn bạc ngắn ngủi, Huyền lão lên tiếng:
– Chúng ta đã ra khỏi Càn Khôn Vấn Tình Cốc, lần này kinh lịch tất nhiên quỷ dị, nhưng cuối cùng thì đại đa số người đều bình an vô sự. Chúng ta lập tức về học viện. Vũ Hạo, ngươi mang theo Đông Nhi tiến vào đế quốc Thiên Hồn, rồi mang nàng về Hạo Thiên Tông, mời người nhà của nàng trị liệu.
– Rõ!
Hoắc Vũ Hạo lúc này đã quay về hồn đạo khí hình người, lại có thể đứng thẳng. Hồn lực trong cơ thể hắn cũng đang dao động. So với Vương Đông Nhi khác biệt chính là, sau khi hồn lực của hắn tăng lên năm cấp, tu vi đã cách sáu mươi cấp không xa. Chỉ cần lại có đột phá, liền có thể tiến vào cảnh giới Hồn Đế.
Hắn có vũ hồn Cực Hạn, mà vũ hồn Cực Hạn chân chính cường đại biểu hiện sau cấp 70. Trước cấp 70, mỗi một bước tăng tiến tu vi đều khá khó khăn. Lần kinh lịch Càn Khôn Vấn Tình Cốc tuy tràn đầy hồi ức thống khổ, nhưng cuối cùng cũng có được một phần thu hoạch.