Một đội kỵ binh phóng như bay lên phía trước, lúc này tốc độ xe ngựa đã gia tăng, Sử Tư Minh cũng cảm nhận được xung quanh chấn động như thể động đất, “Không hay rồi!” Hắn đã kịp phàn ứng ra, đây là kỵ binh muốn đến tập kích rồi, hắn hô to một tiếng, “Truyền lệnh quân đội lập tức bị chiến.”
Hắn vừa dứt lời đã nghe tiếng kêu thám thiết từ xa xa vọng đến, binh sĩ vừa đi điều tra tình hình đã bị tập kích. Lúc này, mấy mươi chiếc xe ngựa “phừng” một phát bốc cháy, từng đám lửa đó sáng rực xuất hiện, mật Sử Tư Minh trắng bệnh. Trong mắt hắn nhìn thấy không chi những đám lửa này, mà là làn sóng đen bất tận đằng sau các chấm lửa, cả mặt đất đều rung lên, tựa sấm gầm nổi lên giữa thào nguyên.
Hắn quay đầu ngựa lại phóng như điên về phía sau đại doanh, lúc này trong quân doanh cũng bắt đầu Rối loạn, tiếng chung “Tang! Tang! Tang!” Vang dội trong tứ phía đại doanh, bao gồm cà ba vạn quân của Bộc cốt bộ cũng đã bị kinh động. Đánh lên trên thào nguyên rất khó, quan trọng là vì trên thào nguyên bằng phẳng mênh mông này, không dễ gì tìm được vật yểm hộ.
Binh sĩ đã loạn nháo nhào lên, trên mình họ mặc giáp da, tay cầm chiến đao, không còn lo được vật phẩm tùy thân, lũ lượt phóng về phía chuồng ở hướng tây, trong quân doanh kẻ xô người đẩy, hỗn lộn không ra thể thống gì.
Bày mươi chiếc xe ngựa chi còn cách đó vài chục bước, trên xe thế lửa ngất trời, chiến mã điên cuồng phóng chạy về trước, binh sĩ khống chế chiến mã hai bên đều đã rời khói xe, bày vạn quân Đường đứng bước cách đó vài trâm bước, rất nhiều người đều đưa tay bịt kín tai lại, cà chiến mã của họ cũng được dùng vài bố nhét kín, cùng chờ đợi giờ khác kinh hoàng nhất đến.
Một chiếc xe ngựa nổ tung đầu tiên, tiếng nổ long trời lờ đất, hỏa diệm tung lê, khói nổng bao trùm, xe ngựa bị nổ tung ra từng mảnh, gỗ vụn và xe ngựa bị hất tung lên trời, mấy chú ngựa cũng bị nổ banh xác, nửa khúc xác ngựa bị lực nổ đẩy lên trời, xác thịt vỡ vụn.
Tiếng nổ khổng lồ cách đó mấy mươi dặm vẫn còn có thể nghe rõ, tất cà binh sĩ Đột Quyết đều kinh hoàng ngớ người, chung hửng đứng nhìn trong đại doanh, họ phàng phất như đã bị đứng hình, bất động nhìn hỏa diệm khói đen ngất trời.
Nhung đây mới chi là bắt đầu của cơn ác mộng, dưới tiếng nổ bức ép, những chú ngựa khác bắt đầu hoàng loạn vạn phần, chúng liều mạng kéo theo lửa lớn hừng hực sau lung xông vào trong quân doanh, mấy trăm tên binh sĩ không dám ngăn lại, hốt hoàng la thét bó chạy. Ác mộng bất đầu tập trung bùng nổ, tiếng nổ liên thanh chấn động cà đất trời vang lên trong đại doanh của Sử Tư Minh, chi thấy liệt hỏa ngất trời, doanh trướng tung bay, thi thể bị nổ cho bay vút lên không, chân tay vất vưởng, đâu đâu đều là thi thể không ra người ngợm gì bởi thuốc nổ, khói đen bao trùm cà vùng trời đại doanh.
Nếu như nói vừa nãy các binh sĩ như thất thần thì lúc này mấy vạn binh sĩ và chiến mã đều đã phát cuồn, chiến mã ngầng đầu rú lên liên hồi, phóng chạy điên dại trong khắp đại doanh; Còn bọn binh sĩ đã sợ mất hồn mất vía, có người nằm sấp dưới đất run lẩy bẩy, có người quỳ xuống không ngừng khấu đầu cho thần linh, với những người Đột Quyết cHứa bao giờ được nhìn hoặc nghe nói đến cú nố của hỏa dược, đây chăng khác chi là lôi thân đã giảng xuống đầu họ.
Cả đại doanh loạn cà lên, bảy mươi tiếng nổ nối liền nhau không những Sử Tư Minh và quân Bốc cốt quân tâm bị triệt nể tan bành, mà ngay cà quân Đường cũng hơi có chút ánh hưởng, chiến mã bị hoàng, đội ngũ có phần mất trật tự, nhung chăng bao lâu sau Lý Khánh An đã hạ lệnh xông trận. Hắn huơ cao chiến đao, nghiêm giọng hạ lệnh: “Sát!”
Tiếng tù và trầm bỗng vọng đến tận mây xanh, vang vọng khắp cà thào nguyên đâu đâu toàn tiếng tù và tiến công của quân Đường.
Mười vạn kỵ binh quân Đường đồng thời phát động tiến công, Lý Thịnh từ phía bắc, Lý Khánh An từ phía nam, nam bắc cùng đánh gọng kiềm, mười vạn kỵ binh như cơn sóng thần tràn lan, như bài sử thi vang vọng trên thào nguyên thênh thang. Vó ngựa mạnh mẽ san bàn lều trướng, chiến đao huơ ngang máu chảy đầu rời, giáo trường đâm thẳng xiêng cao thân thể của binh sĩ Đột Quyết vẫn cHứa đứt hơi, tiếng nỏ cơ keng két, kỵ binh quân Đường lạnh lùng thu hồi cung nó, một binh sĩ Đột Quyết dang rộng đôi tay thám thiết ngã xuống, cây tiễn từ đâu đã xuyên qua lung hắn.
Đây là một trận chiến máu lửa tại vùng Âm Sơn, bãi chiến trường mà mười vạn quân Đường hung hẳn chuyên giành đế đồ sát năm vạn người Đột Quyết, bày mươi chiếc xe ngựa mang đến những trận nổ hủy diệt, triệt để tiêu hủy ý chí chống đối của người Đột Quyết, dù cho là quân đội của Sử Tư Minh hay quân đội của Bốc cốt bộ đều chi còn lại tiếng thét thảm thiết vì bị đồ sát, hóa thiêu doanh trại, cà bầu trời cũng ánh lên một màu đỏ rực.
Chiến mã vẫn phóng như điên như dại trong dòng chảy máu tươi, khiến máu văng tung tóe ra xung quanh, nhuốm đỏ cà chân căng chúng, Sử Tư Minh đã sợ vỡ mật, khi tiếng nổ động trời đầu tiên vang lên hắn đã biết đại thế đã qua, quân Đường đã đến, hắn chi có một suy nghĩ duy nhất lóe lên trong đầu, bỏ chạy khỏi doanh, chi cẩn giữ lại được mạng sống của mình thôi, còn sống chết của hai vạn quân này hắn cũng chẳng quan tâm nữa, hắn còn có ba vạn quân ở bên ngoài, mới rời khôi lúc chiều, hắn thật thấy may mắn cho mình vì đã có quyết định này, còn có con đường sống này.
Sử Tư Minh phàn ứng cực kỳ nhanh, khi tiên phong quân Đường vừa mới ập vào quân doanh, hắn đã dẫn hai trăm thân binh xông đến phía cực bắc của đại doanh, phía trước là thào nguyên bất tận, nhung hắn đã tính toán sai lầm, ba vạn kỵ binh quân Đường tò phía sau ập đến, cất đứt đường lui của hắn, và cũng cất đứt tất cà hi vọng đào tẩu của hắn.
Giờ khắc này, khát vọng sống mãnh liệt nhường nào, hắn sai thân binh đi hướng khác, vì như thế sẽ thu hút sự chú ý của quân Đường, hắn cũng lột bỏ lớp áo giáp hoàng kim, vì như vậy sẽ khiến hắn nối trội hẳn giữa đám đông, hắn giả vờ làm một tiểu binh, một tiểu binh vừa giật mình tinh giấc, không kịp mặc áo giáp, hốt hoàng bó chạy.
Hắn quà thực đã thành công, mấy ngàn kỵ binh quân Đường đuổi theo hướng đội thân binh của hắn, họ hiển nhiên phát hiện ra đám thân binh ấy khác với mọi người, và cũng đoán Sử Tư Minh sẽ có mật trong đó.
Nhung Sử Tư Minh lại không bõ chiến mã, không có chiến mã hắn sẽ không cách nào đi xa, hắn trà trộn vào trong đám tiểu binh hốt hoàng trốn về phía tây, hắn bỗng
Phát hiện quân Đường có một chỗ sơ hờ, đó là góc tây nam, hình như không có quân Đường ùa vào, Sử Tư Minh lập tức lớn tiếng kêu gào: “Đi hướng đó! Nơi đó có thể trốn thoát!”
Hơn ngàn binh sĩ như những con ruồi không đầu, bất kỳ chỗ nào có khẽ hờ đều là hi vọng cuối cùng của họ. Họ nghe Sử Tư Minh cố vũ, bèn cùng phóng về phía khe hở góc tây nam, Sử Tư Minh là người duy nhất trong họ có cưỡi ngựa, quá ư bắt mắt, hắn cũng ý thức được mình quá gây chú ý, nhung hắn lại không nỡ bỏ ngựa, trong lúc do dự cũng bị dòng người bao bọc phóng thẳng về phía trước trốn chạy.
Nhung chi trốn được chừng vài trăm bước, họ bèn phát hiện không ổn, nơi đây không phái không có người, mà quân đội bên đây không có tham dự vào việc ập vào đại doanh, chi thấy mấy ngàn quân Đường xếp hàng chi chít dàn trận cách đấy mấy mươi bước
Lúc này Sử Tư Minh sựt nhớ một việc, hắn bỗng chốc sợ bay cà vía, quân trận quân Đường còn cHứa tiến công chi có một khá năng, đó là nơi đây là đất sở tại của chủ soái quân Đường.
Là Lý Khánh An ư? Trong đầu hắn nghĩ đến tên này một cách bàn năng, cái tên mà hắn cà đời đều khiếp đàm, là người mà hắn sợ nhất trong đời. Hắn thấy mình sắp không còn hơi sức nữa, dũng khí của mất sạch, phàng phất như thời khắc tỷ thí ném tiễn trong thọ yến của Dương Hoa Hoa hồi tám năm trước lại quay trờ lại trước mật hắn. Dưới ánh lửa phàn chiếu hắn như thể nhìn thấy một chiếc mũ giáp hoàng kim, tim hắn như ngừng đập, chi biết thờ thẫn nhìn về phía chiếc mũ vàng ở xa xa kia, trong đầu hắn rỗng tuếch, quên cà bó chạy. Đột nhiên, hắn ra sức lấy cung xuống, đặt tiễn nhắm thẳng vào mũ giáp hoàng kim kia.
Phàng phất như ông trời đã cố ý an bài, cái góc tây nam này chính là nơi sở tại của chủ soái quân Đường Lý Khánh An. Lý Khánh An và Sử Tư Minh lại một lẩn nữa đụng độ, ánh lửa chập chờn rọi trên người Sử Tư Minh, bộ tóc vàng lưa thưa của hắn đặc biệt thu hút ánh mất người khác. Lý Khánh An cũng lấy cung xuống, hắn chi thoạt nhìn đã nhận ra Sử Tư Minh. Ngoài sáu mươi bước, thèm khát chinh phục lại bắt đầu hừng hực trong đầu hắn. Cung tiễn của hắn cũng đã được kéo ra, một cây thiết tiễn, lóe lên ánh sáng đặc trưng của kim loại, nhắm thẳng vào quà đầu lưa tHứa tóc ngoài sáu mươi bước kia.
Tám năm trước họ tỷ thí ném tiễn, đó gọi là văn tiễn, tiễn cuối cùng hắn phát đã làm sụp đố hoàn toàn ý chí của Sử Tư Minh, nhung hôm nay họ lại cùng chi thăng cung tiễn vào đối phương, phàng phất như đang tiến hành một trận tỷ thí khác, các khác chăng nào lẩn này gọi là võ xạ, hơn nữa chi có một tiễn.
Thân vệ của Lý Khánh An vừa mới kịp phàn ứng ra, giơ cao khiêng đi lên trước, thiết tiễn của Lý Khánh An bắn ngay trong khoảnh khắc này, tay Sử Tư Minh run rẩy một cách lợi hại, cũng năm xưa tiễn cuối cùng của hắn mãi không cách gì bắn ra được, tiễn này hắn cũng không bắn ra được, hắn thấy tay mình đã không còn thuộc về mình, hắn chăng qua là một kẻ bàng quang, bên tai là tiếng trống đùng đùng vang vọng.
Chính ngay lẩn do dự cuối cùng này của hắn, một bóng đen lóe’ qua con ngươi hắn, ngay sau đó hắn thấy trán mình đau nhói, phàng phất như não bị bổ ra, một cây tiễn xăng qua đầu hắn. Vào thời khắc cuối cùng của cuộc đời, Sử Tư Minh phàng phất như nghe thấy tiếng trống đã đứng, hắn đang đứng giữa điện đường nguy nga bằng vàng, trong điện đường đang tổ chức yến tiệc, đâu đâu đều là quan khách áo quẩn hoa lệ, Lý Khánh An đứng đối diện với hắn, trên mặt là nụ cười của kẻ chiến thắng, cũng vẫn trẻ tuổi như năm xưa.
Hắn lại một lẩn nữa, và đây cũng là lẩn cuối cùng hắn bại trong tay Lý Khánh An, Sử Tư Minh ngã nhào từ lung ngựa xuống, mắt hắn trợn trừng nhìn thẳng bầu trời, trong mắt đã không còn sinh khí.
Vào tháng tư năm thứ ba Khánh Bình, Sử Tư Minh bị Lý Khánh An một tiễn giết chết tại Nặc Chân Thủy thành.