Nếu như người quen Cậu Ngũ thấy dáng vẻ này của cậu ta thì chắc chắn sẽ kinh ngạc đến nỗi tròng mắt muốn rớt ra.
Là con một của nhà giàu có nhất Sơn Thành, Cậu Ngũ đi đến đâu cũng đều có rất nhiều người theo sau phục vụ và bảo vệ. Cục trưởng gì đó nhìn thấy cậu ta đều phải chào một tiếng.
Từ trước đến nay, ở Sơn Thành chưa từng có ai dám xúc phạm cậu ta. Nhưng bây giờ, cậu ta lại giống như một con chó săn.
Trương Thác gật đầu: “Ừ, chào cậu”
Anh không để ý nhiều lắm đến Cậu Ngũ. Ở trong mắt anh, người giàu nhất Sơn Thành cũng chỉ là người bình thường mà thôi.
Vẻ mặt Bạch Trình khó chịu nhìn Cậu Ngũ: “Người mà tôi bảo cậu tìm đến đâu?”
“Những người này đều là tôi gọi đến” Cậu Ngũ chỉ một vòng xung quanh.
Ông chủ Vương và người quản lý trung tâm dịch vụ viêc làm đứng rất gần mấy người Trương Thác, họ vừa nghe thấy Cậu Ngũ nói thì bật cười.
Ông chủ Vương lên tiếng: “Này nhóc, mày đang mơ đấy à?
Những đại ca này đều do mày gọi đến sao?”
Cậu Ngũ nhíu mày nhìn ông chủ Vương: “Ông là cái gì mà dám nói chuyện với tôi như thế?”
Cậu Ngũ tôn kính với Bạch Trình nhưng đối với người khác thì cực kỳ kiêu ngạo. Những ông chủ băng đảng này ở trong mắt ông chủ Vương là sự tồn tại không thể chạm đến, nhưng với Cậu Ngũ mà nói thì chỉ là một nhóm người trả tiền để làm việc mà thôi.
Người đến đầu tiên là Chí Minh nghe thấy Cậu Ngũ nói thì vội vàng hỏi: “Xin hỏi, anh có phải là ngài Phùng Thinh Nhiên không?
“Phùng Thinh Nhiên? Phùng Thinh Nhiên là ai?” Vẻ mặt Cậu Ngũ khó hiểu.
Khi nghe thấy Cậu Ngũ phủ nhận, Chí Minh lắc đầu tiếc nuối.
Ông chủ Vương cười to: “Này nhóc, tao nói cho mày biết, những ông chủ này đến đây để tìm ngài Phùng Thinh Nhiên, mày nói là mày gọi đến nhưng lại không biết ngài Phùng Thinh Nhiên là ai, mày đang giả vờ làm gì thế?”