“Cút ra, hôm nay ông đây sẽ tự tay làm thịt thằng chó này!
Chúng mày đâu, giữ lấy nó cho ông, ông sẽ chém đứt tay chân nó trước!” Đinh Thu dữ tợn nói.
“Vâng, thưa ông chủ!”
Đám côn đồ xung quanh lập tức lao về phía Lâm Dương.
“Đứng lại, không được qua đây!”
Đường Hồi Tuyết vội vàng đứng chắn trước mặt Lâm Dương.
“Kéo cô ta ral”
“RõI”
“Tiểu Tuyết, mau quay lại đây, con đang làm cái gì vậy?
Tim chết đầy à?”
Trương Yêu Ngọc và những người khác vội vã túm lấy Đường Hồi Tuyết.
“Không, thả con ra! Lâm Dương, mau chạy, mau chạy đi!”
Đường Hồi Tuyết vừa khóc vừa hét lên.
Nhưng Lâm Dương vẫn lặng lẽ đứng ở phía xa, không nhúc nhích tí nào, dường như không để đám người Đỉnh Thu vào mắt Sự tức giận trong mắt Đinh Thu càng trở nên mãnh liệt.
Ông ta cầm theo con dao bước từng bước về phía Lâm Dương.
Mùi của cái chết dường như sắp bao trùm cả căn phòng.
Có vô số ánh mắt xung quanh nhìn chằm chằm vào Lâm Dương.
Vẻ mặt của mỗi người cũng không hề giống nhau.
Nhưng đúng lúc này!
Một bóng người vội vã đi vào trong phòng bao, sau đó là một giọng nói nghiêm túc bỗng vang lên.
“Ông chủ Hầu, tôi nghe nói cậu Lâm Thích Tổ đang ở đây đúng không? Cậu ấy đâu rồi?”
Động tác của đám người lập tức dừng lại, sau đó đồng loạt nhìn về phía phát ra âm thanh.
Hóa ra là một người đàn ông.
“Quản lý Chu, anh đến rồi à? Nào nào nào, anh ngồi xuống trước đi, đợi xem xong màn kịch này thì tôi sẽ giải thích với anh sau.”