Đại Thạch Nhân thì giận dữ, nó vẫn chưa được ăn ngon, mình đã phải lột lớp da, thực sự là quá thiệt thòi. Nhưng nó lại không muốn từ bỏ, dù sao thực lực của Lăng Hàn cũng không có đạt đến trình độ để nó sợ hãi.
Nó nổi giận gầm lên một tiếng, thân hình cấp tốc bành trướng, từ cao mười trượng biến thành cao trăm trượng, hơn nữa còn tăng thêm.
Nhưng mặt đất thì chìm xuống dưới, ầm ầm ầm… có vô số thạch sa phóng lên trời, thật giống như phía dưới xuất hiện một lỗ thủng lớn.
Lăng Hàn kinh ngạc nói:
– Không hổ là Đại Địa Chi Tử, có thể lấy Đại Địa Chi Lực rót vào bản thân, dung hợp đại địa đến tăng cường thể phách! Ai, sao con Thạch Linh kia của ta không có năng lực như vậy nhỉ?
Tiểu Thạch Nhân oan ức nhìn Lăng Hàn, nó cũng muốn trâu bò như thế a, nhưng ai bảo cảnh giới của nó còn chưa tới, căn bản không thể lấy Đại Địa Chi Hồn, dung hợp với mình chứ!
Mọi người vội bay lên, tựa hồ đứng trên mặt đất là một chuyện cực kì nguy hiểm.
Oanh… Đại Thạch Nhân giết về phía Lăng Hàn, nắm tay có thể so với một ngọn núi, bị va một cái, đừng nói Hoá Thần Cảnh, ngay cả Thiên Nhân Cảnh cũng phải thổ huyết.
Trọng lượng gia tốc, tương tự có thể hình thành sức mạnh đáng sợ.
Tại sao nói Thiên Địa Chi Linh còn đáng sợ hơn Yêu trung vương giả, đây chính là nguyên nhân!
Xèo, Lăng Hàn hóa thành một tia sét, né tránh đòn đánh này, đồng thời vung trường kiếm, đánh ra Kiếm Mang, gọt về phía Đại Thạch Nhân. Phốc, Kiếm Mang vào thể, chém tới Đại Thạch Nhân mất một mảnh lớn thân thể, nhưng hiện tại hình thể của nó quá lớn, bị lột bỏ một khối thì lại làm sao, vốn không đả thương được căn bản a.
Mà lập tức, nó lấy đá trong mặt đất tu bổ bộ phận bị lột bỏ, trong nháy mắt liền khôi phục nguyên trạng.
Cái thân thể to lớn này, tương đương với một bộ khôi giáp của nó, hơn nữa khôi giáp có thể tự động chữa trị, chỉ cần đại địa vẫn còn, nó liền có thể được bổ sung.
Muốn tiêu hao hết đại địa, sao có thể có chuyện đó?
– Lần này còn làm sao chơi?
Lý Phong Vũ lẩm bẩm nói, Đại Thạch Nhân hoàn toàn đứng ở thế bất bại, chỉ có nó đánh người thôi.
Lăng Hàn vừa né tránh vừa suy tư.
Muốn phá giải chiêu này của Thạch Nhân kỳ thực rất dễ dàng, là để hai chân của nó thoát ly đại địa, ở trên bầu trời chiến một trận, vậy đối phương liền không thể được bổ sung từ mặt đất.
Vấn đề là, làm sao mới có thể làm được?
Thiên Địa Chi Linh như vậy, có thể đần độn sao.
Như vậy, chỉ có vận dụng Diệt Long Tinh Thần Tiễn hoặc Vạn Pháp Quy Nhất, trực tiếp chém chết thần hồn của nó, chỉ cần là sinh linh, thì có thần hồn.
Nhưng hiện tại Thạch Nhân khổng lồ như vậy, làm sao biết chân thân của nó ở đâu?
Lăng Hàn phát động Chân Thị Chi Nhãn nhìn Thạch Nhân, nhất thời, Thạch Nhân lấy một loại hình thái khác xuất hiện ở trong mắt hắn.
Hình thái năng lượng.
Tuyệt đại bộ phận thân thể của nó đều ảm đạm, đây là đất đá lấy ra từ trong mặt đất, mà ở dưới eo trái, lại có một điểm tròn sáng lên lấp loá, như một mặt trời nhỏ vậy.
Thạch Linh tinh hoa, đầu nguồn bản nguyên, sinh mệnh, Thạch chi tâm…
Lăng Hàn lấy Lạc Nhật Cung, lắp lên một mũi tên cấp tám, phát động Diệt Long Tinh Thần Tiễn, phát động Lôi Động Cửu Thiên, Chân Thị Chi Nhãn khóa chặt điểm phát sáng kia.
Đi!
Hắn đột nhiên buông tay, vèo, mũi tên nhọn bắn ra, quấn quanh ánh chớp, trong nháy mắt liền gia tốc đến tột đỉnh.
Phốc, mũi tên nhọn bắn vào phần eo của Đại Thạch Nhân, lại từ sau lưng bắn ra.
Đại Thạch Nhân yên lặng nhìn Lăng Hàn, sau đó đất đá trên người sụp đổ, phá nát, tan rã… trong nháy mắt liền thành một mớ đá vụn. Mà ở trong đó, có một khối Thạch Đầu to bằng đầu người trong suốt như ngọc, lóe lên ánh sáng dìu dịu.
Thạch tâm!
– Gào gào gào!
Tiểu Thạch Nhân vội lao tới, tứ chi bò bò như một con chó, nắm lấy Thạch tâm, sau đó lẻn đến bên người Lăng Hàn, dùng đầu cà cà, một bộ lấy lòng.
Lăng Hàn không khỏi im lặng, sao tên này càng ngày càng giống một con chó con nhỉ?
—————