Giết chết hai người trên sườn núi kia, đối với nó chỉ như một cái nhấc tay.
Nó chạy một được một khoảng, nhảy lên thật cao, xông phá gió tuyết, đáp xuống đỉnh núi.
Cố Thanh Sơn cùng Laura lập tức nhận ra được hơi thở của Ma Vương Tử Hồn.
Bọn họ ngẩng đầu lên, đã nhìn thấy đốm đen trên bầu trời.
Mặc dù đây là ngọn núi tuyết cao nhất, nhưng dựa vào tốc độ của đốm đen đó, không lâu sau sẽ tới đây.
“Cảm nhận được không?” Cố Thanh Sơn hỏi.
Laura thất thanh nói: “Loại khí tức này thật đáng sợ, sao đột nhiên lại xuất hiện kẻ địch có trình độ như vậy.”
“Anh mau nghĩ cách đi.” Nàng lo lắng, nhanh chóng nói: “Mặc dù em có mấy món thần khí để đối phó, nhưng nếu muốn khởi động chúng, sức mạnh của em và anh cộng lại cũng không đủ.”
Cố Thanh Sơn toả Thần Niệm ra ngoài, quét qua cơ thể của Ma Vương Tử Hồn.
“Sức mạnh của quái vật này vượt xa chúng ta mấy chục lần, không hề có cách nào chống lại sức mạnh của nó.” Cố Thanh Sơn khẽ nói.
Hắn ngồi ở trên lưng Hắc mã, nhìn xung quanh.
Nhập Ma giả vây quanh đỉnh thần băng tuyết, xông tới từ bốn phương tám hướng.
Bọn họ dần dần ép tới gần.
Cố Thanh Sơn ngậm ngùi thở dài.
Những Nhập Ma giả này không phải những tên tầm thường, mà là tinh anh của các thế giới.
Dưới trình độ ngang nhau, dựa vào toàn bộ lực lực của Cố Thanh Sơn, để đối địch với một trăm kẻ may ra có thể.
Nhưng nếu số lượng kẻ địch nhiều hơn, như vậy dù là ai cũng không có cách đối phó.
Một người khi rơi vào giữa một rừng đối phủ cùng đẳng cấp, hắn sớm muộn gì cũng sẽ bị thương. Khi thương thế tích lũy tới một mức độ nhất định, cán cân của chiến đấu sẽ bị lệch, cuối cùng là lấy thất bại và chết chóc để hạ màn.
Lui một bước, cho dù không bị thương, cho dù có phong hiệu Chiến Thần giúp đỡ, có những thần kỹ như Súc Địa Thành Thốn hay Di Hình Hoán Ảnh… nhưng thể lực của bất kì ai cũng đều có hạn, không đủ để chống đỡ hắn giết chết hai triệu tên Nhập Ma giả.
Đây chính là tình huống thực tiễn nhất.
Đừng nói hai triệu, mới đối mặt với mấy trăm Nhập Ma giả, Cố Thanh Sơn đã phải sử dụng kiếm trận Thái Ất mạnh nhất, để uy hiếp đối phương đừng hành động thiếu suy nghĩ.
Ầm!
Mặt đất khẽ rung chuyển.
Một quái vật thân người đầu sói cao mấy mét xuất hiện.
Nó đứng đối diện với Cố Thanh Sơn và Laura, lẳng lặng nhìn bọn họ chằm chằm.
Ánh mắt nó lạnh lùng vô tình, giống như đang nhìn hai con côn trùng nhẹ nhàng đập tay một cái là chết.
Ma Vương Tử Hồn rốt cuộc đã đến.
Laura rúc vào trong ngực Cố Thanh Sơn, thấp giọng nói: “Chúng ta sẽ chết sao?”
Cố Thanh Sơn vỗ vỗ lên người nàng, nhìn về phía Thần Võ giả trên đỉnh đầu Ma Thần hỏi: “Ngươi tới làm gì?”
“Ta tới làm gì? Ngươi hỏi thật lạ, ta đương nhiên là tới trả thù thay hai người em trai.” Thần Võ giả đáp.
“Kẻ giết chết em trai ngươi không phải Khởi Nguyên sao?” Cố Thanh Sơn ngạc nhiên nói.
“Bọn ta vốn muốn đầu quân cho trật tự Ma Vương!” Thần Võ giả cả giận nói: “Kết quả ngươi lại dám gạt bọn ta, nói Khởi Nguyên là giả mạo, sau đó khiến cho mọi người đều tin tưởng.”
“Ngươi mới là tên đầu sỏ khiến bọn họ phải chết!”
Cố Thanh Sơn nghe vậy khẽ giật mình.
Vốn muốn đầu quân cho Ma Vương?
Thần Võ giả nhìn về phía Laura.
“Công chúa Kinh Cức, ngay cả ta cũng tin tưởng ngươi, nhưng sao ngươi lại gạt bọn ta?”
“Nếu không phải ngươi thay mặt Hoàng thất Kinh Cức, ta tuyệt đối sẽ không tin tưởng chuyện hoang đường này!”
Laura ngẩng đầu lên, lạnh lùng nói: “Bởi vì ta hận nó, nó hại chết người nhà ta.”
“Thì ra là như vậy, xem ra ta nhất định phải dày vò ngươi đến chết.”
Thần Võ giả gằn từng chữ một.
Cố Thanh Sơn kéo Laura ra sau lưng, nói: “Thật ra ta vẫn không hiểu, tại sao mấy người lại nguyện ý nhập ma.”
Thần Võ giả nhìn thẳng vào Cố Thanh Sơn: “Ngươi là người của thế giới nào?”
“Ta đến từ một thế giới Rời rạc.”
Thần Võ giả bất ngờ quan sát hắn một phen, đáp: “Ngay cả điều này ngươi cũng không biết? Ta còn tưởng rằng ngươi có thân phận cao quý như công chúa Kinh Cức vậy.”
Thân phận… Cố Thanh Sơn nghĩ một hồi, lộ ra biểu tình thành khẩn.
“Ngươi xem, lát nữa bọn ta nhất định sẽ không thể đánh lại Ma Thần, bọn ta nhất định sẽ chết trong tay Ma Thần.” Cố Thanh Sơn nói.
Thần Võ giả cắn răng nghiến lợi đáp: “Đây là chuyện đương nhiên, nhưng ngươi cứ yên tâm, ta sẽ hành hạ các ngươi đến nơi đến chốn, sẽ không để các ngươi chết dễ dàng như vậy.”
Sắc mặt Cố Thanh Sơn không thay đổi, thuận theo lời hắn ta, nói: “Ta ắt sẽ bị Ma Thần giết chết, nhưng trước khi chết, xin hãy cho ta biết lý do mấy người tình nguyện nhập ma, nếu không, dù chết ta cũng vẫn không hối hận về những gì mình đã làm.”
Thần Võ giả sững lại.
Chết cũng không hối hận?
Ngay cả cái gì cũng không biết, vậy mà hắn dám nói dù chết cũng không hối hận!
Tên rác rưởi này.
Tên rác rưởi cái gì cũng không biết!
Nhưng hắn lại có thể lừa gạt tất cả mọi người…
Một cảm giác không cam lòng đốt cháy lồng ngực Thần Võ giả.
Thần Võ giả đè nén lại cảm xúc, im lặng hồi lâu.
“Tên ngu xuẩn dốt nát nhà ngươi.”
Hắn ta nói với Cố Thanh Sơn.
“Chín trăm triệu tầng thế giới, chỉ có nhập ma mới có thể đem lại công bằng tối thiểu cho những người luôn cố gắng vươn lên ở dưới tầng chót như bọn ta.”