Từ Thế Tích tiến lên phía trước nói: “Dàn chúng mặc dù khổ. nhung tạm thời vẫn có thể cứu. Trước mắt quan trọng lúc này lấy bình định thiên hạ là chính, chuyện đại hưng thổ mộc, cần tạm hoãn”.
“Dân chúng chịu nạn, lừa sém chân mày. sao có thể chậm rãi?” Tiêu Bố Y nói.
Ngụy Chinh tiến lên phía trước nói: “Khởi bầm Tây Lương vương, kênh đào công trinh to lớn, phải chinh đốn đường sông, tuyệt không phải chuyện sớm chiều. Thoe ý kiến của vi thần, ý kiến của Từ Tướng quân có thể tham khảo. Nếu là mạo muội trùng tu kênh đào. chỉ sợ các noi lại khởi tranh chấp”.
Ba người đều là trọng thần trong triều, lời nói rất có phản lượng.
Quần thần thấy thể, nghị luận không thôi, nhưng đều là phản đối trùng tu kênh đào, luặn điệu nhất trí chưa từng có. Tiêu Bố Y người ờ trên cao vị, trầm mặc thật lâu mới nói: “Nhưng dân chúng cực khổ, vậy có thể làm được gi?”
Lô Sờ thấy Tiêu Bố Y không hề kiên trì, thờ phào một hơi, “Giảm miễn thuế má. mở kho phát lương, di chuyển dàn chúng đều là phương pháp tốt. Quốc khố chỉ hơi phong phú. tuyệt không thích hợp đại động can qua, nếu Tây Lương vương kiên trì ý kiến, không thể nghi ngờ là tự hủy trường thành, kính xin Tây Lương vương nghĩ lại!”
Quần thần cùng kêu lên nói: “Kính xin Tây Lương vương nghĩ lại!”
Trong điện tĩnh lặng một mảng, quản thần trong lòng lo sợ. chỉ chờ Tiêu Bố Y quyết định. Hôm nay Tiêu Bố Y tay nắm trọng quyền, thậm chí có thể nói là so với Dương Quảng khống chế trình độ còn cao hơn, mọi người thật sự sợ hắn trở thành Dương Quảng thứ hai.
Thiên hạ náo động mấy trăm năm, chi có Dương Kiên tại vị, mới có mấy chục năm yên ổn, đoạn thời gian này nhớ lại, mới cảm thấy đáng quý.
Mọi người thầm nghĩ thiên hạ thái bình, không cầu Tiêu Bố Y có thể làm nên đại nghiệp kinh hồn gì, chỉ cần có thể khiến cho thiên hạ thái binh mấy chục năm, đã là đại nghiệp lớn nhất rồi.
Tiêu Bố Y nhìn quần thẳn thật lâu. lúc này mới nói: “Các ngươi nói cũng có chút đạo lý”. Quần thần yên lòng, Tiêu Bố Y chủ đề lại chuyển, “Nhưng ngoại trừ Lô đại nhân đề nghị ra, chúng ta cũng cần phải làm chút gì đó. Nếu là ngồi xem dân chúng đói khồ. chẳng phải khiến cho người trong thiên hạ trong lòng băng giá sao?”
Từ Thế Tích hòi, “Không biết Tây Lương vương có thượng sách gì?”
Tiêu Bố Y trầm ngâm nói: “Dân chúng Giang Hoài đói khổ. ta trong lòng không đành lòng. Đãnhưvậy… ta quyên ra một tháng bổng lộc, cứu tế nạn dân, về phần các ngươi…”
Từ Thế Tích cuống quít nói: “Vi thần cũng xin quyên một tháng bồng lộc”.
Ngụy Chinh tiến lên, trầm giọng nói: “Ngụy Chinh nguyện quyên”.
Quần thần thầm nghĩ Tiêu Bố Y tạm thòi chớ có lại tu cái quỷ kênh đào gì đó là được, đều nói: “Chúng thần nguyện quyên”.
Tiêu Bố Y cực kỳ vui mừng, vỗ án nói: “Các vị đại nhân có lòng như thể. thật sự là đáng quý. Tất cả quyên ra tài vật, sẽ do Vi Thượng Thư thống nhắt điều phối, về phần Đỏng Đô thổ mộc kiến thiết, vương phù tiêu dùng cung cấp. đều phải xét giảm miễn”.
Tây Lương vương một lời nói ra, mọi người chi có thể theo mà làm, trong lúc nhất thời có người ra người, có vật ra vật. Tiêu Bố Y không hề nhắc lại chuyện trùng tu kênh đào. chỉ cho Đại Tượng Tương Tác giám, Đô Thủy giám an bài nhân thù một lằn nữa khảo sát tuyến đường kênh đào, tìm ra phương pháp tiết kiệm tiền tiết kiệm người nhất để có thể vì dân mà trừ hại.
Quần thần vừa nghe, đều vui mừng, đều ca tụng Tiêu Bố Y anh minh.
Sau khi bài triều, khi bên người Tiêu Bố Y chỉ còn Từ Thế Tích, Ngụy Chinh, Từ Thế Tích khâm phục nói: “Tây Lương vương, chiêu lấy lui làm tiến này cùa người thật sự lợi hại, thằn nghĩ Đại Tùy mấy chục năm, có thể làm cho những quan viên này cam tâm tình nguyện hiến ra tài vật. cũng chỉ có một mình Tây Lương vương”.
Tiêu Bố Y ôm gối ngồi ở trên ghế. không có chút nào uy nghiêm Vương gia. mim cười nói: “Chút tài mọn mà thôi”.
Từ Thế Tích lắc đầu nói: “Dương Quảng nếu biết chút tài mọn này. thi núi sông có gì mà khó giữ được?”
Tiêu Bố Y thờ dài nói: “Quản lý một quốc gia. không dễ dàng!”
Thi ra Giang Hoài thiên tai, chi bằng triều đình cứu tế. trong lúc nhất thời có chút khó khăn. Tiêu Bố Y lúc này đã có ý niệm trong đằu để cho người quyên tiền, một người gặp nạn, tám phương trợ giúp, vốn chính là sách lược mà hắn quen dùng. Nhưng mà ở trong này, muốn cho sĩ tộc môn phiệt tặng tiền cứu viện cho lớp người quê mùa, quả thực có thể nói là không thể tường tượng. Tiêu Bố Y lại biết khó khăn từ trên xuống, trước đưa ra ý kiến tu kiến kênh đào. quần thẳn hoàng hốt, quả quyết phù quyết, Tiêu Bố Y lúc này mới đưa ra ý đồ chân chính, thuận lọi đạt tới mục đích. Nếu trực tiệp bắt quần thằn hiến ra tài vật. không cần nói cũng biết, cũng không thể có kết quả như vậy được.
Từ Thế Tích thấy Tiêu Bố Y thờ dài, an ùi nói: “Tây Lương vương, hôm nay so với trước kia đã khá hơn nhiều. Kiên trì xuống, chờ thiên hạ nhất thống, người có thể thoải mái một ít”.
“Có lẽ thật có thể có một ngày như vậy” Tiêu Bố Y muốn nói cái gi, rốt cục ngừng lại. chuyển chủ đề hòi, “Hiện tại tình hình chiến sự như thế nào?”
Từ Thế Tích cười nói: “Theo thần suy đoán, Từ Viên Làng muốn xong rồi”.
Tiêu Bố Y tinh thẳn chắn động. “Trương Tiắn Chu đã dẹp xong Nhâm Thành sao?”
Từ Thế Tích lắc đầu, “Vậy thi chưa, nhưng mà Đậu Kiến Đức lui giữ bờ bắc Hoàng Hà, Từ Viên Lãng đã tứ cố vô thân. Hắn còn đang kiên tri, nhưng mà những thù hạ kia, bởi vi trong không có lương thực, ngoài không có cứu binh, rốt cuộc cũng đã không còn ý chí chiến đấu. Thần đêm qua mới thu được mật hàm cùa Trương đại nhân, đệ nhất mưu thần Lưu Thế Triệt dưới tay Từ Viên Làng đã mưu đồ đường lui, mưu đồ bí mật muốn hiến thành đầu hàng, Trương đại nhân cấp cáo chúng ta, kính xin T ây Lương vương định đoạt”.
Tiêu Bố Y hai con mắt hàn quang thoáng hiện, giọng căm hận nói: “Từ Viên Làng chúng bạn xa lánh, cũng có ngày hôm nay! Trương Trấn Chu không cần bẩm báo, nếu có cơ hội, chém Từ Viên Làng là tốt rồi!”
Từ thế tích dò hòi: “Trưcmg đại nhân lào luyện thành thục, hắn cảm thấy, nếu có khả năng bắt được Từ Viên Lãng, đương nhiên giải trở về Đông Đô là tốt nhất. Nghĩ tới Vương Thế Sung chưa đằu hàng, Tây Lương vương người nếu có thể đối xừ từ tế, nói không chừng đối với thu phục Giang Đô sẽ có chút hiệu quả”.
Tiêu Bố Y lắc đầu nói: “Chuyện nhất thời, chỉ có thể làm nhất thời. Nghĩ tới Từ Viên Lãng cùng chúng ta đối kháng lâu ngày, hại chúng ta tổn thất không nhỏ. nếu không giết hắn, làm sao bình phẫn nộ cùa dân chúng? Lúc trước ta khuyên hàng Địch Nhượng, thu phục Đồ Phục Uy, đều bởi vì tình thế chưa trong sáng, còn cẩn chiêu an. Từ Viên Làng làm loạn đã lâu, thuộc về loại giặc cồ cứng đầu, nói đến hắn binh sĩ đã hết, viện trợ đã mất, lúc này chúng ta nếu tiệp nhận đầu hàng, nhưvậy quân ta lâu nay vất vả để làm cái gì? Sau này đạo phi lại kiên tri đến cuối cụng mới đầu hàng, chúng ta sẽ xừ trí như thế nào?”
Từ Thế Tích chậm rãi gật đầu, “Tây Lương vương phân tích rất có đạo lý. Trước mắt đã không nên dùng thù đoạn dụ dỗ. đương nhiên nên giết một người răn trăm người, dùng thù đoạn lôi đình kinh sợ lũ giặc còn lại, làm cho bọn chúng tuyệt ảo tưởng. Nhưng nếu như giết Từ Viên Lãng. Vương Thế Sung xừ trí như thế nào?”
Tiêu Bố Y nói: “Ta đáp ứng kỳ hạn Vương Thế Sung, nhung đối với Từ Viên Làng đã hạ tử lệnh. Hai người này không cùng tình, huống, đối đài cũng khác nhau, ngươi yên tâm, Vương Thế Sung giảo hoạt đa đoan, nhung cũng có thể rõ ràng nặng nhẹ. Nếu có thể giết Từ Viên Lãng, Vương Thế Sung tất hàng! Chỉ cần Vương Thế Sung đến Đông Đô, tùy tiện thu thập hắn, đều là chuyện tùy ý”.
Từ Thế Tích đáp: “Tốt, đã như thế, thần lập tức truyền lệnh Trương đại nhàn, không cần lưu lại tính mạng cùa Từ Viên Lãng!”
