Thảo nguyên xanh tươi phì nhiêu cùng với thành trì giờ đã trở thành bãi tan hoang, gần một trăm vạn quân Hoa Lạt Tử Mô ngày đêm tấn công, trong thành trì có không đến mười vạn thủ thành, thất thủ chỉ là vấn đề thời gian.
Trên tường thành Đột Quyết Tư Thản, quan thủ thành một thân đầy máu dõi mắt nhìn quân địch bất tận, cảm giác tuyệt vọng dâng lên…
“Tướng quân, rất nhiều huynh đệ bị thương chưa được chữa trị, vết thương ngày càng tệ”.
Quan thủ thành nặng nề nói.
“Chữa trị người bị thương nhẹ trước, những người bị nặng chỉ có thể tự sinh tự diệt thôi”.
“Tướng quân, như vậy…sẽ khiến mọi người chạnh lòng…”
“Vậy thì sao? Chúng ta chỉ còn lại từng này người, kẻ địch thì không hề suy giảm, quân cứu viện cũng chưa tới…không lẽ đầu hàng?”
“Tướng quân, có câu này không biết nên nói thẳng hay không…nếu đại hãn đã bỏ rơi chúng ta…chúng ta ở đây chống cự, có cần thiết không?”
“Ngươi nhớ kĩ, hiện giờ chúng ta chiến đấu, không phải vì bất kì ai, mà là vì vạn dân trong thành, ngươi đã từng nghĩ tới, một khi đầu hàng, Hoa Lạt Tử Mô sẽ tha cho chúng ta? Bách tính trong thành có đường sống không? Với tính cách của bọn chúng, đồ sát cả thành không chừng…”
“Tiểu nhân hiểu rồi, nhưng mà, sợ là chúng ta thực sự không kiên trì được bao lâu nữa…”
“Haiz…chống cự được ngày nào hay ngày đó, thật ngưỡng mộ những huynh đệ đã nằm xuống, không cần phải lo sợ nữa…”
Lúc này, một binh sĩ chạy vào: “Tướng quân, thành Cát Á Tư Thản có thư”.