Nhưng Dương Thanh không hề có vẻ sợ hãi, hơn nữa anh có thể gọi một nghìn người tới đây trong mười phút chỉ bằng một câu, ông ta không dám làm bừa.
“Chúng ta đi!”
Thái Hữu Vi cắn răng.
Trong thoáng chốc, tiệm ăn họ Trần đông nghịt đã yên ắng trở lại.
“Dương Thanh, anh không sao chứ?”
Dương Thanh vừa về phòng riêng, Bàng Tiểu Duyệt đã bước lên đón, trên mặt còn có vẻ lo lắng.
Dương Thanh lắc đầu, bảo Trần Anh Hào: “Anh cử người đưa Tiểu Duyệt về đi!”
“Tôi không đi!”
Nào ngờ Bàng Tiểu Duyệt lập tức lắc đầu từ chối, mắt đỏ hoe: “Tôi biết anh đang muốn đuổi tôi đi, chuyện hôm nay đều bắt nguồn từ tôi, tôi không thể đi được!”
“Có phải nhà họ Thái không muốn hòa giải không? Hay tôi đi cầu xin nhà họ Thái tha cho anh nhé”.
Nghe thấy Bàng Tiểu Duyệt nói thế, Dương Thanh bỗng có cảm giác chiến thắng, rốt cuộc cô gái này cũng đoán sai rồi.
“Chẳng lẽ tôi nói sai à?”
Thấy vẻ đắc ý trên mặt Dương Thanh, Bàng Tiểu Duyệt nhíu mày hỏi, nhưng cũng thoải mái hơn rất nhiều.
Tuy cô ta nhận thấy vẻ nghiêm nghị và căng thẳng trên mặt Trần Anh Hào nhưng lại không thấy gì trong mắt Dương Thanh, chỉ có thể cảm nhận được anh đang rất bình tĩnh, vốn không coi nhà họ Thái ra gì.
“Cô cứ yên tâm, nhà họ Thái không làm gì được tôi đâu, bây giờ cô rời đi thì tôi mới không phải lo lắng nữa, còn nếu cô ở đây tiếp thì chỉ thành gánh nặng cho tôi thôi”, Dương Thanh nói.
Nghe thấy thế, Bàng Tiểu Duyệt rất thất vọng.
Cô ta nhìn Dương Thanh, biết anh đang nói thật, bèn đáp: “Được! Vậy tôi về trước đây!”
Dương Thanh gật đầu.
Trần Anh Hào nhanh chóng sắp xếp người đưa Bàng Tiểu Duyệt và bạn gái mình về, sau thoáng chốc, trong phòng riêng chỉ còn Dương Thanh, Mã Siêu và Trần Anh Hào.
“Cậu Thanh, lần này cậu nhất định phải giúp tôi nhé! Tôi đã giết người nhà họ Thái, chắc chắn nhà họ Thái sẽ không dễ dàng tha cho tôi”, Trần Anh Hào nói với vẻ sợ hãi.
Dương Thanh hỏi: “Anh đang sợ à?”
Đúng là Trần Anh Hào sợ thật, nhưng cũng không dám thừa nhận, chỉ lắc đầu: “Có cậu Thanh ở đây, tôi còn sợ gì nữa!”
“Nếu không sợ thì gọi người đi! Sau đó yên tâm chờ tới lúc tiếp quản nhà họ Thái là được”, Dương Thanh nói.
Trần Anh Hào hơi sửng sốt: “Gọi người? Cậu Thanh cần bao nhiêu người ạ?”
Dương Thanh hơi cạn lời, nếu cần gọi thêm người thật thì anh đã không bảo một nghìn người kia rời đi.
Mã Siêu hơi không nhìn được nữa, cười sang sảng: “Anh Thanh đang bảo anh gọi người nắm quyền ở nhà họ Trần tới đây, hay anh có thể thay mặt nhà họ Trần để tiếp quản nhà họ Thái thế?”
Nghe Mã Siêu nói thế, Trần Anh Hào mới sực hiểu, vội đáp: “Ông nội tôi đã truyền vị trí chủ gia tộc cho bố tôi, tôi vừa báo rồi, có lẽ ông ấy sẽ tới ngay thôi”.
Thái Hữu Vi không dám chần chừ, nhanh chóng kể lại những chuyện vừa xảy ra.
“Bố, giờ chúng ta nên làm gì? Nó bảo bố đến nói chuyện với nó, chắc chắn nó sẽ giở trò chặt chém mất”, Thái Hữu Vi căng thẳng hỏi.
Thái Hoàng im lặng một lát rồi trầm giọng nói: “Nó có thể gọi được một nghìn người chỉ trong mười phút, chắc chắn không phải người bình thường.
Nếu nó muốn gặp bố thì bố đành phải đến thôi!”
“Bố, bố không thể đi! Rõ ràng đây là một cái bẫy, nếu bố đến đó, nhỡ nó định giết bố thì phải làm thế nào?”
Thái Hữu Vi cuống quýt nói: “Chi bằng bây giờ chúng ta gọi người tới tiệm ăn họ Trần giết nó đi!”
“Nó gọi được một nghìn người thì sao chứ? Chắc chắn chúng ta có thể triệu tập được nhiều người hơn nó!”
Thái Hữu Vi nghiến răng nghiến lợi.
“Nếu không nắm chắc, nó sẽ thả con về ư?”
Thái Hoàng hừ lạnh: “Nó vốn không hề e ngại nhà họ Thái!”
– —————————