“Người của Lâm thị lại còn nói tôi sẽ phải chủ động đến tận cửa dâng số liệu cho họ nhưng bọn họ không muốn nữa, thật là không biết trời cao đất dày, bọn họ tưởng mình là ai?”
Dương Minh đắc ý ra mặt, không hề phát hiện vẻ mặt của Khương Lệ thay đổi, lại còn đợi Khương Lệ khen ngợi.
“Cho bọn họ! Cho bọn họ mau!”
Nhưng không ngờ, Khương Lệ bỗng nhiên hét lên, giọng nói chói tai, y như lệ quỷ, tràn ngập sợ hãi, như thể sẽ đâm thủng màng nhĩ của Dương Minh!
“Đưa số cho bọn họi”
Khương Lệ lại gào lên, nào còn dáng vẻ cao quý ung dung trước đây, tựa như trong chớp mát đã biến thành lệ quỷ.
Âm thanh đó khiến cho Dương Minh sợ cứng người lại.
“Chủ tịch Khương, bà, bà nói gì?”
Dương Minh nghỉ ngờ mình nghe nhầm rồi.
Khương Lệ bảo ông ta đưa số liệu cho Lâm thị? Trước đây bà ta không nói vậy, mà nói muốn gây khó dễ cho Lâm thị, không để cho Lâm thị dễ dàng lấy được số liệu, còn muốn nhân cơ hội này bát chẹt Lâm thị.
Sao mới qua có một ngày mà Khương Lệ đã thay đổi “Tôi bảo ông đem số liệu cho Lâm thị mà! Ai bảo ông làm khó họ?”
Khương Lệ bồn chồn không yên, nhất là sau khi nghe lời Dương Minh nói, Lâm thị vậy mà đã chuẩn bị từ sớm, hơn nữa còn nói phải khiến cho Dương Minh tự mình dâng đến cửa, A Phi ở Phương Bắc kia là người mà họ có thể mời được sao?
Nhà họ Khương suýt nữa thì xong đời!
Khương Lệ tóm chặt lấy Dương Minh đang trợn mát há mồm: “Ông chưa nghe thấy hả? Đưa số liệu cho Lâm thị, đưa hết cho họi”
“Bọn họ muốn gì, thì ông liền đưa cái đó! Không được.
làm khó họ, ông không có tư cách!”
Dương Minh đờ đẫn hết cả, cổ áo ông ta bị túứm chặt, khiến ông ta không thở nổi, nhất thời ho lên sù sụ.
“Chủ tịch Khương!”
Ông ta vùng vẫy thoát ra, nhìn Khương Lệ vẻ mặt như lệ quỷ, trong lòng dâng lên một nỗi sợ hãi không tên.
Khương Lệ trước mặt này nào còn dáng vẻ ung dung đầy tham vọng như trước đây nữa?
Tựa như tay cầm một củ khoai lang nóng phỏng tay, nếu không vứt đi, chỉ e bà ta sẽ bị thiêu chết!
“Tôi cảnh cáo ông, lập tức đưa số liệu cho Lâm thị, cầu xin bọn họ tha thứ, nếu không..”
Khương Lệ run lên: có kết cục tốt đẹp!”
Nếu không, hai chúng ta sẽ không Mặt Dương Minh tái mét.
“Lâm thị… không phải là người chúng ta có thể đắc tội!”
Một câu của Khương Lệ khiến cho Dương Minh rơi xuống vực sâu, há miệng nhưng không thốt ra được lời nào.
Chuyện gì đang xảy ra?
Hôm qua trong lời của Khương Lệ, Lâm thị chỉ là một con chim bất hạnh, dễ dàng bóp ch3t, sao hôm nay, nhắc đến Lâm thị, Khương Lệ mặt cắt không còn giọt máu.
Bà ta đã sợ đến nỗi cả người run rẩy?
Má nó vậy ông thì sao!
Khương Lệ đang chơi ông à!
“Rốt cuộc bà có ý gì!”
Dương Minh cũng giận, nghiến răng nói: “Khương Lệ! Tôi nghe theo lời bà, bà lại dám chơi tôi?”