Đúng lúc đấy, Khang Giai Hào ở bên kia lên tiếng.
“Thưa quý tòa, ở đây tôi có một video muốn cho mọi người xem.
“Cho phép.” Thẩm phán Trương đồng ý.
Khang Dĩ Hào lấy ra một cái USB đưa cho bên tòa trình chiếu.
Hình ảnh nhanh chóng được chiếu lên. Vẫn là video về cảnh Lâm Dương đưa thuốc cho bà cụ Tô.
Nhìn thấy cái video này, Tô Nhan với Trương Tình Vũ bên đây đều giật mình, biến sắc.
Trong video, Lâm Dương đưa thuốc tới có đặt trêи bàn bên cạnh bà cụ Tô, có điều… sau khi phóng to hình ảnh, mọi người đều nhìn thấy rõ ràng rằng hộp thuốc trước đó đã biến mắt không còn ở đấy nữa, thay vào đó là hình ảnh một lọ thuốc.
Sắc mặt Kỷ Văn hơi thay đổi.
“Bị cáo Lâm Dương, cậu có thể trả lời được tại sao sau khi ra khỏi phòng, trong tay cậu là hộp thuốc nhưng lúc đưa đến chỗ bà cụ Tô lại biến thành lọ thuốc rồi hay không? Cậu có thể giải thích được điều này không?” Khang Dĩ Hào hỏi.
“Thực tế là tôi cảm thấy bà cụ không hợp để dùng loại thuốc đấy nên tôi là mới đổi loại thuốc khác.” Lâm Dương trầằm mặc nói.
“Như vậy không phải là làm liều hay sao!”
Lại một lần nữa, người ở trong tòa án lại xôn xao.
“Yên lặng. Yên lặng!” Thẳm phán gõ búa lần nữa.
“Thưa quý tòa, hẳn là tòa đã nghe rõ ràng? Lâm Dương thay đổi thuốc. Theo như tôi biết thì anh ta không phải là bác sĩ. Một mình anh ta tự ý thay đổi thuốc, hành động này thật sự khiến người ta phải nghi ngờ! Nếu bị cáo không thể giải thích được vấn đề này tại đây, tôi cho là tôi có thể cho rằng việc anh ta đi đưa thuốc là nhằm mục đích lấy trộm phương thuốc!” Khang Dĩ Hào lập tức nói.
Lâm Dương không có trả lời.
Sắc mặt Kỷ Văn không được thoải mái.
Rốt cuộc Khang Dĩ Hào vẫn là Khang Dĩ Hào. Thì ra trước đấy bọn họ cố gắng cho mọi người xem video trước nhưng căn bản là video trước không chứng tỏ được điều gì nhưng giờ họ cố tình phóng to thời điểm lấy hộp thuốc này lên là để người bên Kỷ Văn bắt lấy chuyện hộp thuốc rồi họ mới phản ngược lại, xuất ra video sau đó để chặn họng đám người Kỷ Văn.
Không hồ là luật sư hàng đầu, quả nhiên là lão luyện.
“Thưa quý tòa, tôi thấy là cái video này vẫn chưa thể chứng minh được điều gì.” Kỷ Văn hít sâu rồi nói.
“Không thể chứng minh được điều gì? Vậy thì mời luật sư Kỷ giải thích xem tại sao Lâm Dương lại tự ý thay đổi thuốc? Và hộp thuốc kia đi đâu mắt rồi?” Khang Dĩ Hào lập tức đặt câu hỏi. Tốc độ nói của anh ta vô cùng nhanh, có chút khí thế lần át người khác.
“Giống như lời bị cáo đã nói. Lâm Dương cảm thấy thuốc đấy không họp.”
“Anh ta không phải là bác sĩ.”
“Nhưng anh ấy biết về y, cho nên anh ấy mới tự mình đổi thuốc.” Kỷ Văn hướng lên trêи tòa, cực kỳ nghiêm túc nói: “Hơn nữa, y thuật của người ủy thác của tôi rất tốt. Nếu quý tòa không tin thì có thể kiểm tra trình độ y học phương Đông của người ủy thác của tôi, bất kể là về mặt thực tiễn hay là lý thuyết.”
Cậu vừa nói xong thì có không ít người bên phía nhà họ Tô nhíu mày lại.
Đặc biệt là Tô Cối.
Người khác có thể không biết nhưng ông ta vẫn luôn biết là trình độ y học của Lâm Dương rất tốt.
Khang Dĩ Hào cũng biết là không nên tiếp tục chủ đề này, nếu kéo dài sẽ để đối phương nghiêng sang thế chủ động nên anh ta nói tiếp: “Thưa quý tòa, nếu chuyện đã giằng co thành ra thế này, tôi đề nghị kiểm tra phương thuốc của cả hai bên.”
“Kiểm tra phương thuốc?”
Nhiều người đều cả kinh trước đề nghị đấy.”
“Tôi nhận định rằng phương thuốc trong tay hai bên đều cùng một nội dung, nếu nhưng chúng ta phân vân không biết Lâm Dương trộm phương thuốc như thế nào vậy thì trước tiên chúng ta có thể tạm ngừng không xác định xem có phải là Lâm Dương trộm phương thuốc hay không, mà thay vào đó sẽ kiểm tra phương thuốc của cả hai. Đây là phương án tốt nhát để có kiểm nghiệm phỏng đoán!”
Nói xong, Khang Dĩ Hào lấy một cái túi ni lông trong suốt, trong đó có một trang giấy vàng như nghệ, có thể cảm nhận được là đã trải qua rất nhiều năm.
“Đây là phương thuốc của nhà họ Tô, nghe nói là được ra đời vào thời Minh Thanh, tôi hi vọng là quý tòa có thể mời tới các nhà lịch sử học và nhà khảo cổ học chuyên nghiệp tới để kiểm nghiệm niên đại của phương thuốc này. Sau đó thì kiểm tra phương thuốc của tập đoàn Dương Hoa! Như vậy thì có thể kiểm tra được là của ai ra đời trước, của ai sau! Nếu như phương thuốc của tập đoàn Dương Hoa mới được tạo ra gần đây, như vậy có thể nói là phương thuốc của tập đoàn Dương Hoa copy phương thuốc của nhà họ Tô! Đến lúc đó chúng ta có thể từ từ thảm vấn Lâm Dương, đưa chuyện này ra ngoài ánh sáng!”
Anh ta vừa nói xong thì mặt vô số người ủng hộ tập đoàn Dương Hoa trắng bệch cả ra.
Trương Tình Vũ với Tô Quảng cũng sợ đến độ hai chân như nhữn ra.
Tay Tô Nhan siết chặt, mặt cũng lộ vẻ cực kỳ thiếu tự nhiên.
Khang Dĩ Hào ra tay quá độc.
Phương thuốc ra đời trước là bản gốc, khi đó anh ta đã đặt cái danh trộm cắp lên trêи đầu Lâm Dương rồi, thì đến lúc thẩm vấn, tự nhiên mọi người sẽ có thái độ khác với Lâm Dương,, lẫn vào trong đấy suy nghĩ cảm quan cá nhân. Đến lúc đó, cho dù Lâm Dương có không chịu thừa nhận thì cũng vô ích. Hành động này nếu thành công, thì vụ án này, Khang Dĩ Hào đã thắng quá nửa, anh ta sẽ hoàn toàn nắm giữ được thế cục trong tay.
Thảm phán Trương đồng ý: “Đề nghị của luật sư nguyên cáo được chấp thuận. Nhưng còn cần phải kiểm tra ngay tại chỗ!
Mà người kiểm tra phải ở thế trung lập!”
“Không thành vấn đề.” Khang Dĩ Hào đầy kính mắt.
Tất cả người của nhà họ Tô đều cười.
Chỉ cần kết quả kiểm tra được đưa ra thì chuyện còn lại chỉ là bụi dưới đất thôi.
Tất cả bọn họ đều tin chắc là phương thuốc của tập đoàn Dương Hoa copy phương thuốc của nhà họ Tô. Bây giờ đối chất ngay tại chỗ, vậy thì tập đoàn Dương Hoa làm sao có thể không bại được đây?
Đến khi ấy, tiền bồi thường từ tập đoàn Dương Hoa với lại thông tin độc quyền chắc chắn sẽ đủ giúp nhà họ Tô quật khỏi, trở thành danh gia vọng tóc.
Danh gia vọng tộc đáy!
Nghĩ thôi đã đủ khiến người ta phấn khích rồi!
“Bà nội, chúng ta sắp thắng rồi.”
“Nhà kia sắp đi đời rồi!”
“Ha ha, kết cục của việc chống lại nhà họ Tô chúng ta đấy!”
“Tôi nghĩ bây giờ bọn họ hẳn phải hối hận lắm. Nếu như đi theo nhà họ Tô chúng ta, vậy thì không phải là bây giờ không phải ăn quả đắng này rồi hay sao!”
Tất cả người nhà họ Tô đều tươi cười, vẻ mặt đắc ý, cực kỳ sung sướиɠ.
Nhưng đúng lúc đó, đột nhiên, Kỷ Văn lại lên tiếng nói.
“Thưa quý tòa, tôi phản đối!”
“Phản đối không có hiệu lực.” Thẩm phán Trương nghiêm túc nói.
“Thưa quý tòa, tôi phản đối. Bởi vì việc so sánh không hề có bất cứ ý nghĩa nào cả!” Kỷ Văn hô to lần thứ hai.
“Phản đối có hiệu lực.” Thảm phán Trương nhìn cậu, thản nhiên hỏi: “Vì sao lại không có ý nghĩa?”
“Bởi vì, phương thuốc của hai bên, vốn dĩ không phải cùng một nội dung.” Kỷ Văn bình tĩnh nói.
Cậu nói xong thì trêи dưới cả phòng không còn tí tiếng động nào…