Phượng Chi Dao liếc nhìn Diệp Ly một cái, mở tập tài liệu ra, bắt đầu cẩn thận đọc, càng đọc sắc mặt trở nên càng khó coi, đợi đến khi MặcTu Nghiêu và Diệp Ly đã chơi cờ xong, đi cất hết quân cờ vào hộp rồi,mới ngẩng đầu lên nói: “Mặc Cảnh Lê âm thầm giúp đỡ thánh nữ Nam Cươnglàm phản? Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì. Nếu ta nhớ không lầm, Vương thái nữ Nam Cương hẳn là em gái ruột của công chúa Tê Hà. Tương lai một khiVương thái nữ kế vị, Nam Chiếu sẽ trở thành trợ lực lớn nhất của MặcCảnh Lê.” Mặc Tu Nghiêu cầm lấy chén trà ấm áp, thản nhiên nói: “Ngươiđừng quên Nam Chiếu Vương năm nay mới chỉ bốn mươi tuổi. Chỉ cần khôngcó chuyện ngoài ý muốn gì xảy ra, Vương thái nữ muốn kế vị, ít nhất cũng phải đợi hai mươi năm nữa.”
” Dù sao Nam Chiếu Vương cũng là cha ruột của công chúa Tê Hà. Chẳnglẽ hắn lại không ủng hộ con rể của mình?” Phượng Chi Dao nói.
Mặc Tu Nghiêu lắc đầu nói: “Ta đã từng tiếp xúc với Nam Chiếu Vương,lúc ấy hắn vẫn còn là thái tử Nam Chiếu. Con người này vô cùng cẩn thận, lại thông minh, hắn tuyệt sẽ không ủng hộ Mặc Cảnh Lê. Nếu muốn ủng hộ, thì vào thời điểm hai năm trước khi Mặc Cảnh Lê đi sứ Nam Chiếu, hắn đã đem công chúa Tê Hà gả cho hắn, chứ không phải là đợi đến khi công chúa Tê Hà đích thân ngàn dặm xa xôi chạy đến Đại Sở. Chuyện xảy ra vàotháng sáu kia chắc chắn khiến cho Nam Chiếu Vương vô cùng mất hứng, bấtluận là hắn hay Vương thái nữ, tỷ lệ ủng hộ Mặc Cảnh Lê đều không cao.”Phượng Chi Dao cúi đầu nhìn tập tài liệu trong tay, nói: “Trong này cũng phân tích như vậy. Như vậy. . . Mặc Cảnh Lê khi nào thì cấu kết vớithánh nữ Nam Cương?”
Phượng Chi Dao cảm thấy những năm này bọn họ thật sự đã quá xemthường Mặc Cảnh Lê. Trong mắt hắn, Mặc Cảnh Lê từ nhỏ chỉ là một tênngốc tính tình bộp chộp, cho nên, cho dù Mặc Cảnh Lê có là hoàng tử caocao tại thượng, còn hắn chỉ là con vợ kế của một nhà phú thương, hắncũng không đặt Mặc Cảnh Lê vào trong mắt. Nhưng nhìn xem những chuyệnloạn thất bát tao trong kinh thành hai năm qua, có chuyện nào mà MặcCảnh Lê không nhúng tay vào không? Đặc biệt là khoảng nửa năm gần đây,hắn mới phát hiện, trong triều đình, số lượng những đại thần hướng về Lê Vương rõ ràng là không hề ít.
“Chắc hẳn là thời điểm hắn đi sứ Nam Cương. Dù sao lúc trước hắn đã ở tại Nam Cương một khoảng thời gian không ngắn.” Mặc Tu Nghiêu cau màynói.
“Vương gia nói xem. . . Vị trong cung kia, hiện tại có biết chuyệnnày không?” Phượng Chi Dao tò mò hỏi, huynh đệ hoàng gia cốt nhục tươngtàn, chuyện này cực kỳ thú vị.
“Có lẽ không biết. Thủ hạ của ngươi hiện tại còn chưa có tin tứcsao?” Mặc Tu Nghiêu nói. Phượng Chi Dao mặt tối sầm, hắn chưởng quảnviệc thu phát các loại tin tức của Định Quốc Vương, hiện tại tin tức từNam Chiếu đã đến Vương phủ, thế mà thủ hạ của hắn cư nhiên ngay mộttiếng gió cũng không nghe được. Đương nhiên hắn biết Mặc Tu Nghiêu không phải là không tín nhiệm hắn, nếu không tín nhiệm hắn, Mặc Tu Nghiêu đã không dễ dàng đưa tin tức này cho hắn xem như vậy. Nhưng mà, biết cóngười còn lợi hại hơn so với mình, cảm giác này không thoải mái chútnào.
“Ngươi không cần cảm thấy hổ thẹn, tin tức này hiện tại còn chưatruyền ra bên ngoài. Ngoại trừ những người đã xem qua tài liệu này,không còn người nào khác biết nữa.” Mặc Tu Nghiêu cũng không muốn đảkích quá mức bạn tốt kiêm thân tín, nói: “Nhưng ta không thể nói chongười biết nguồn phát ra tin tức này. Ngươi nghĩ biện pháp giao cái nàycho Mặc Cảnh Kỳ đi.”
“Giao cho Mặc Cảnh Kỳ?” Phượng Chi Dao khiêu mi nói: “Hắn lại khôngtức điên lên. Nhưng mà, để cho bọn chúng chó cắn chó cũng tốt, chúng tamới có nhiều thời gian làm những việc khác. Bên Nam Cương chúng ta cócần phải phái người đi không? Tuy rằng hiện tại Nam Cương hỗn loạn đốivới chúng ta mới có lợi, nhưng về lâu về dài thì chưa chắc.” Dân NamChiếu quốc hiếu chiến, cùng Chu quốc, từ lâu đều đã thèm muốn Đại Sở đất rộng của nhiều, sản vật phong phú. Chỉ có điều thực lực quá yếu, mấylần khiêu khích đều bị Đại Sở đánh cho tổn binh hao tướng, cho nên không thể không thần phục Đại Sở.
“Hiện tại chúng ta cũng không có người có thể phái đi, bên NamCương có người hẳn có thể ứng phó. Tạm thời không cần phải xen vào. BênBắc Nhung có tin tức gì không?”
Phượng Chi Dao hừ nhẹ một tiếng nói: “Sau khi quan hệ liên hôn giữaTây Lăng và Đại Sở thất bại, Tây Lăng và Bắc Nhung ngầm qua lại càngthường xuyên hơn. Chỉ sợ là Lôi Đằng Phong cũng đã nhìn ra vấn đề giữahai huynh đệ Mặc Cảnh Kỳ và Mặc Cảnh Lê, cho nên mới dứt khoát thay đổichủ ý như vậy. Tính đợi Đại Sở xảy ra nội loạn nổi sẽ liên hợp với BắcNhung bao vây tấn công.”
“Lôi Đằng Phong. . . Nội bộ Đại Sở không ổn định, hắn cho rằng TâyLăng của hắn thì bình yên lắm sao?” Mặc Tu Nghiêu nở nụ cười u lãnh, cau mày nói: “Trầm tiên sinh sắp trở về chưa?”
Phượng Chi Dao sửng sốt nói: “Có lẽ sẽ nhanh thôi.”
“Đợi sau khi hắn trở về, mời hắn đi một chuyến đến Tây Lăng.” Mặc TuNghiêu cười nhạt nói: “Nghe nói Tây Lăng Hoàng cũng là bệnh lâu quấnthân, y thuật của Trầm thần y trác tuyệt, chắc hẳn sẽ cảm thấy rất hứngthú.”
Phượng Chi Dao nhướng mày cười nói: “Tây Lăng Hoàng cùng Trấn NamVương sao? Ý tưởng này có vẻ hay đấy, chỉ là không biết Tây Lăng Hoàngthân thể khỏe mạnh có còn có thể chịu được vị Tây Lăng quốc hữu kiêmNhiếp Chính Vương vô danh hữu thực kia không?”
Diệp Ly yên tĩnh ngồi một bên nghe hai người thảo luận chuyện quốcgia đại sự, bất tri bất giác có chút xuất thần. Trong nửa năm này, rấtnhiều chuyện xảy ra trong kinh thành bọn nàng đều biết rất rõ ràng,Hoàng đế cùng Thái Hậu, tiếp đó là Lê Vương trong triều âm thầm đấu đá,nàng đương nhiên cũng thấy rõ ràng. Không nghĩ tới Mặc Cảnh Lê đến cảNam Chiếu cũng lôi kéo vào cùng một thuyền, ba mẫu tử huynh đệ này trong lúc tính toán đấu đá lẫn nhau, có nghĩ tới đang có vài người bị cácnàng phòng bị tính kế đang vì sự hưng vong của quốc gia mà âm thầm bônba tính toán?
“A Ly, theo nàng, Mặc Cảnh Lê âm thầm trợ giúp thánh nữ Nam Cương đối với hắn có chỗ tốt gì?” Trong lúc đang yên lặng xuất thần, đột nhiênnghe thấy Mặc Tu Nghiêu hỏi.
Diệp Ly khẽ giật mình, nhíu mày nói: ” Dù Mặc Cảnh Lê có Thái Hậu ủng hộ cũng chưa hẳn đã là đối thủ của Hoàng thượng. Đầu tiên, trên bìnhdiện dư luận và đạo nghĩa, hắn đã ở vào thế hạ phong. Hoàng thượng làdanh chính ngôn thuận được tiên hoàng truyền ngôi, lại là thân huynhtrưởng của hắn, sau khi đăng cơ đối xử với hắn cũng không tệ. Tùy tiệnđối đầu Hoàng thượng đối với hắn hoàn toàn bất lợi. Ta cho rằng. . . Mặc Cảnh Lê quả thực rất coi trọng Nam Chiếu, nhìn từ phía ngoài có thểthấy, thứ hắn nhận được từ công chúa Tê Hà so với tổn thất nhiều hơn rất nhiều. Cho nên, Nam Chiếu nhất định là có thế lực hoặc nhân vật nào đócó thể chống lưng cho hắn.”
Mặc Tu Nghiêu gật đầu nói: “A Ly nói không sai, chúng ta đều cảm thấy trong mấy năm nay Mặc Cảnh Lê thay đổi quá nhanh. Thế nhưng. . . Nếuxem xét kỹ sẽ phát hiện, hắn hẳn là từ sau khi trở về từ Nam Cương đãbắt đầu có thay đổi. Chỉ là thay đổi này phần lớn mọi người đều khôngphát hiện ra. Ta dám khẳng định, trước đây có lẽ Mặc Cảnh Lê có dã tâm,nhưng tuyệt đối không có ý nghĩ đoạt vị.”
Diệp Ly đứng dậy, từ trong ngăn tủ ở bên cạnh lấy ra một tấm bản đồ,trải ra trên mặt bàn, nói: “Rốt cuộc thì Nam Cương có thứ gì có thểkhiến cho hắn tin tưởng đến vậy thì ta không biết. Nhưng theo ý kiến của ta, nếu như có thể khống chế toàn bộ Nam Cương, dù cho Mặc Cảnh Lê đoạt vị thất bại, người thua chưa hẳn là hắn.” Phượng Chi Dao hiếu kỳ bướctới gần, hỏi: “Như vậy là ý gì?”
Diệp Ly chỉ vào bản đồ nói: “Đất phong của Mặc Cảnh Lê là tại LinhChâu, cách Nam Chiếu chỉ ba trăm dặm. Vương thất Đại Sở quy định, hoàngthất Vương gia hàng năm chỉ cần ở lại kinh thành ở hai tháng, nhưng MặcCảnh Lê bởi vì Thái Hậu và Hiền chiêu thái phi quan tâm mà quanh năm ởtại kinh thành, trên cơ bản không quay trở lại đất phong. Đương nhiêncái này cũng có thể là Hoàng thượng vì phòng bị Mặc Cảnh Lê. Nhưng màLinh Châu vẫn là đất phong của Lê Vương, xem thế lực của Lê Vương hiệngiờ, Linh Châu tuyệt đối đã nằm hoàn toàn trong sự khống chế của hắn.Một khi Nam Chiếu toàn lực tương trợ Lê Vương, đồng thời Vĩnh Châu nằmgiữa Linh Châu và Nam Chiếu tất nhiên cũng bị hắn thâu tóm. Phía đôngLinh Châu là vùng đất bằng phẳng, đến lúc đó nếu có đầy đủ quân đội, LêVương hoàn toàn có thể một đường đánh về phía đông, đem hơn phân nửa sốđịa phương vùng Tây Nam nắm trong tay. Mà quân đội tiếp viện của triềuđình, cho dù là đội quân nhanh nhất Hắc Vân kỵ, ít nhất cũng phải mấthai mươi ngày mới có thể đuổi tới, hơn nữa còn phải vượt qua sông VânLan của Đại Sở. Theo ta được biết. . . Quân đội của Đại Sở đều không amhiểu thuỷ chiến. Kể cả Mặc gia quân cùng với Hắc Vân kỵ.”
Theo từng động tác di chuyển của bàn tay mảnh khảnh trắng nõn, sắcmặt Phượng Chi Dao dần dần trở nên khó coi. So với Diệp Ly, hắn càngquen thuộc địa hình của Nam Chiếu và Đại Sở hơn, đương nhiên càng rõràng hơn nếu thực sự xảy ra tranh đấu giữa hai quân, tình hình sẽ là như thế nào. Linh Châu phía đông Đại Sở xưa nay đều sóng yên bể lặng, lạinằm cách xa biên quan, nên quân đội đóng giữ đã ít lại càng ít. Nếu MặcCảnh Lê thật sự liên hợp Nam Chiếu tiến quân về phía Đông Nam, mà khôngphải theo thói quen của Nam Chiếu quốc xưa nay là tiến lên phía Bắc, chỉ cần vượt qua Toái Tuyết quan của Vĩnh Châu, có thể nói, nửa giang sơnĐại Sở tính từ phía nam của sông Vân Lan coi như là cho không.