Lục Trăn nghe thấy cả người run lên một cái, lập tức đè tắt điếu thuốc trong tay đi.
Lúc còn trẻ anh ta cảm thấy hút thuốc rất ngầu, trong tay mang theo một điếu thuốc đối với học sinh cấp 3 mà nói khá là có mùi vị đàn ông.
Nhưng anh ta cũng không muốn Dao Dao nhà anh bịt mũi hôn anh.
Thẩm Quát nhận lời đề nghị của Lục Trăn, đứng dậy chuẩn bị rời đi, Lục Trăn có chút không yên lòng, gọi anh lại: “Chuyện này, cậu không có gì khác muốn hỏi sao?”
Thẩm Quát biết anh ta nói đến chuyện của Lục Yên.
Thẩm Quát thản nhiên nói: “Tìm em gái của cậu về trước đã.”
“Đúng đúng! Đây mới là việc cấp bách trước mắt.”
Diệp Già Kỳ nhìn biểu tình bình tĩnh của Thẩm Quát, nhưng anh ta biết, trong lòng Thẩm Quát cũng không bình tĩnh.
…
Ngày hôm sau, Lục Yên muốn gọi điện thoại cho Thẩm Quát, xoắn xuýt nửa ngày vẫn là nhịn xuống.
Dựa vào cái gì, rõ ràng là anh không đúng, dựa vào cái gì mà muốn mình chủ động.
Cô ôm điện thoại, bực bội nằm trên giường, cơ thể cong thành hình con tôm, không làm được gì cả, sách cũng đọc không vào, dứt khoát đi đến trước gương bắt đầu tự mình ngẫu hứng diễn trò—
“Xin lỗi Yên Yên, anh thật sự không khống chế nổi chính mình.”
“Không, không được, anh không thể đối với em như vậy được.” Lục Yên ôm lấy mình, biểu lộ thống khổ nói: “Anh muốn thì có thể nói với em, em sẽ đồng ý với anh.”
“Đừng sợ anh, anh không muốn nữa.”
“Không để ý tới anh nữa, đơn phương chia tay!”
Cô đang diễn high, mở mắt liền nhìn thấy trong gương, Lục Trăn ngậm bàn chải đánh răng, nhìn cô giống như nhìn đồ ngốc, ngay cả bọt kem đánh răng cũng chảy ra rồi.
Lục Yên ôm đầu thét lên: “Đệt! Bố tới lúc nào! Bố nghe được bao nhiêu rồi!”
Lục Trăn phình bụng cười to, cười đến mức nuốt cả bọt kem đánh răng: “Từ khúc anh thật sự không khống chế nổi chính mình…”
Đều nghe thấy hết rồi.
Lục Yên tiến lên dùng sức đóng cửa lại: “Không lịch sự! Tới cũng không lên tiếng, không biết tôn trọng sự riêng tư của người ta!”
Cả người Lục Trăn kẹt ở cạnh cửa, cười nói: “Con vừa rồi… trúng gió gì vậy? Bệnh thần kinh à ha ha ha ha!”
“Con luyện tập diễn xuất không được à!” Lục Yên không ngừng đẩy anh ra ngoài: “Đi ngủ đi ngủ!”
“Chờ một chút, bố có việc hỏi con.” Lục Trăn đưa tay đè cửa phòng lại: “Hai ngày nay, con và Thẩm Quát không làm sao chứ.”
“Chia tay rồi.” Lục Yên hời hợt nói.
“Chia chát cái gì?”
“Chia tay rồi! Tên khốn kiếp đó.”
“Thật hay giả.” Lục Trăn có chút không thể tin được, nhìn dáng vẻ này của Lục Yên không giống như thật sự chia tay.
Lúc trước khi cô thật sự chia tay, nhốt mình trong phòng ngủ một ngày một đêm, tỉnh lại thì bắt đầu rượu chè ăn chơi quá độ, vừa ăn vừa khóc…
Dáng vẻ đáng thương đó làm cho Lục Trăn rất đau lòng, hận không thể bắt cóc Thẩm Quát về để cô ra sức phát tiết.
Thật sự chia còn có thể có tâm tư một mình nổi điên sao?
Hơn phân nửa chính là người yêu giận dỗi nhau.
Thẩm Quát đã đồng ý giúp đỡ rồi, hẳn là đã suy nghĩ rõ ràng. Lục Trăn không quá lo lắng, xoa xoa đầu Lục Yên: “Đi ngủ sớm một chút, ngủ ngon.”
“Hừ.” Lục Yên nghiêng đầu đi.
Vừa nằm lên giường, cô liền nhận được một tin nhắn của Thẩm Quát: “Đêm nay trăng cũng rất đẹp.”
Lục Yên nhếch miệng lên, nhưng mà lập tức khống chế lại mình, xem lịch một chút.
Hôm nay là đêm rằm tháng giêng, trăng đương nhiên là đẹp rồi!
Cô đi đến bên cạnh cửa sổ, chống cằm, nhìn vầng trăng tròn ảm đạm trong màn đêm kia.
Thẩm Quát có lẽ cũng ngắm cùng một vầng trăng với cô.
Mới không muốn để ý tới anh đâu.
Mấy phút sau, điện thoại của cô rung vù vù lên, Thẩm Quát lại gửi một tin nhắn tới —
“Em đẹp hơn trăng.”
“…”
Lời tâm tình thật là sến! Siêu cấp vô địch sến không gì sánh được.
Nhưng khóe miệng cô cong lên, cười như một đồ ngốc.
*
Đêm đã khuya, Lục Yên vẫn chưa ngủ, nằm trong chăn dùng mp4 đọc tiểu thuyết, cô quen thức khuya rồi, ngủ sớm ngược lại sẽ không ngủ được.
Lúc này, cô nghe thấy dưới tầng có tiếng ô tô, bởi vì xung quanh yên tĩnh cho nên tiếng ô tô vô cùng rõ ràng.
Lục Yên tò mò thò người ra ngoài cửa sổ nhìn, chỉ thấy Thi Tuyết Nhàn xách hành lý lên một chiếc taxi.
Hả?
Cô biết hai ngày nay Thi Tuyết Nhàn phải về quê thăm người thân, nhưng không nghĩ tới bà ta chọn đêm khuya để rời đi, lén lén lút lút…
Lục Yên cảm thấy có chút kỳ lạ, cô xoay người đứng dậy đẩy cửa phòng Lục Trăn ở bên cạnh ra.
Lục Trăn ngủ trên giường giống như một con chó, ngáy khò khò rất nhỏ. Lục Yên nhảy lên giường, dùng sức lắc lư anh: “Bố, mau tỉnh lại!”
Trong lúc Lục Trăn mơ màng đập một bàn tay tới, đè đầu cô ở bên giường: “Tránh ra, còn sớm mà.”
“Ôi, dậy đi, Thi Tuyết Nhàn đi rồi!”
“Đi thì đi chứ sao.” Lục Trăn nói mê: “Tốt nhất là đừng về nữa.”
“Không phải, đây này, bố nói xem bà ta sao lại đi ban đêm, thật là kỳ lạ.”
Bỗng nhiên, Lục Trăn chợt mở mắt, bật dậy như cá chép nhảy.
“Con nói gì! Ai đi!”
“Thi Tuyết Nhàn! Lén lén lút lút, lên một chiếc taxi rồi.”
Lục Trăn vội vàng hấp tấp đứng dậy, mặc quần lót màu đỏ chạy ra ngoài, Lục Yên vội vàng gọi anh lại: “Này, bố… mặc quần vào.”
Cay mắt.
Lục Trăn chạy ra cửa lớn thì xe taxi của Thi Tuyết Nhàn đã đi xa rồi, anh ôm đầu đứng trên đường cái, có vẻ bất lực lại sụp đổ!
Cái tên Diệp Già Kỳ hố hàng kia! Vé xe lửa cậu ta mua cho Thẩm Quát là chuyến 21:00 tối mai, Thi Tuyết Nhàn lúc này rời đi rồi, rõ ràng vé xe lửa là tối hôm nay!
Hơn nữa bà ta lựa chọn ban đêm lén lén lút lút rời đi cũng là không muốn kinh động đến bất cứ ai.
Đây là cơ hội duy nhất, cơ hội duy nhất có thể tìm em gái về… Lục Trăn mắt thấy niềm hy vọng dần dần đi xa, anh sa vào trong một loại tâm tình tuyệt vọng nào đó.
Lục Yên chạy đến, bị hành vi của Lục Trăn hù dọa: “Đêm hôm khuya khoắt bố nổi điên cái gì vậy!”
Lục Trăn không trả lời cô, chạy đến giữa đường cái gọi một chiếc taxi, quay đầu nói với cô: “Về nhà đi ngủ!”
“Bố, bố đi đâu vậy!”
Xe taxi đã chạy đi, Lục Trăn không nghĩ được nhiều, lấy điện thoại ra gọi điện cho Thẩm Quát.
Đừng tắt máy, nhất định đừng tắt máy…
Tút, tút, tút, điện thoại gọi được rồi.
Nửa phút sau, giọng nói chây lười của Thẩm Quát vang lên —
“Có bệnh à?”
Gọi điện thoại cũng không nhìn xem mấy giờ rồi.
Lục Trăn gấp rút nói: “Kế hoạch có biến, bây giờ… cậu lập tức thu dọn đồ đạc, đến ga xe lửa, người phụ nữ kia đã đi rồi!”
“Không không không, cậu không cần thu dọn đồ đạc, không còn kịp nữa rồi, mang theo thẻ căn cước là được.”
Thẩm Quát ngừng hai giây, cúp điện thoại.
Nửa tiếng sau, nhà ga Bắc Thành, Lục Trăn đứng ở cửa siêu thị hai mươi tư giờ ở đối diện đường cái, lo nghĩ lấy một điếu thuốc ra.
Rất nhanh, Thẩm Quát từ trên xe bước xuống.
Anh mặc một chiếc áo lông màu đen, bên trong chỉ có một chiếc áo len cổ chữ V, khóa kéo áo khoác cũng chưa kéo lên, tóc cũng hơi lộn xộn.
Rõ ràng là mới từ trên giường bò dậy.
“Đi chưa?”
“Không biết, không có cách nào vào ga được, không mua được vé.” Tay Lục Trăn cầm thuốc lá không ngừng run rẩy, giọng nói cũng đang run: “Bọn cơ hội cũng không có vé, đã hết vé rồi…”
Thẩm Quát nhíu mày, nhìn về phía nhà ga, cổng nhà ga ồn ào còn chặn lại không ít hành khách.
Anh chạy đến cửa soát vé hỏi nhân viên công tác, quay lại nói: “Xe lửa đến huyện A nửa tiếng sau xuất phát, bây giờ đang soát vé, bọn họ vẫn chưa đi…”
Tay Lục Trăn run rẩy lấy điện thoại ra: “Nhân lúc bà ta còn chưa đi, báo cảnh sát.”
Thẩm Quát đè anh ta lại: “Báo cảnh sát thì chẳng khác nào bao nhiêu công sức đổ sông đổ biển.”
Nếu như bọn họ cắn chết không thừa nhận, cảnh sát cũng không cách nào bắt họ lại, lại không thể giống như cổ đại mà nghiêm hình bức cung.
Hơn nữa đã đánh rắn động cỏ, nếu như bọn họ chuyển em gái Lục đến nơi khác, đời này cũng đừng nghĩ đến tìm lại nữa.
Lục Trăn gấp đến mức dồn sức ném điện thoại đi: “Cái gì cũng không được, cậu nói xem làm sao bây giờ! Bây giờ vốn không vào ga được.”
Trong gió lạnh, Thẩm Quát xoa xoa cái mũi, nói ra: “Chỉ có thể đánh cược một lần.”
Anh nói xong, xoay người băng qua đường cái, đi vào một cửa hàng bột gạo mở cửa suốt đêm xung quanh nhà ga, sau đó từ cửa sau của cửa hàng bột gạo đi ra ngoài, cửa sau là một con hẻm nhỏ u ám ẩm ướt, thông thẳng đến bên cạnh đường ray trang bị lưới sắt.
Lục Trăn đi theo anh, không hiểu hỏi: “Đánh cược cái gì!”
“Cược bọn họ ngồi chuyến xe tiếp theo.”
Cược tình báo của Diệp Già Kỳ hẳn là đúng một nửa, mục đích của bọn họ là huyện A, chỉ là thời gian của cậu ta không chuẩn.
Thẩm Quát tìm tới một chỗ lưới sắt bị hỏng, cúi người chui vào, đứng một bên đường ray, nhíu mày nhìn ra nơi xa.
Tiếng gió rít gào, hình như có đoàn tàu đang đi về phía bên này.
Lục Trăn vội vàng hỏi: “Này, cậu… cậu mau quay lại, cậu đứng ở đó rất nguy hiểm.”
Thẩm Quát quay đầu nhìn anh ta một cái, con ngươi đen nhanh giống như bóng đêm dày đặc không tan, anh thản nhiên nói: “Lục Trăn, tôi không thích nợ người ta, hôm nay tôi giúp cậu làm chuyện này, mọi thứ trước kia liền xóa bỏ.”
Lục Trăn gấp rút hô hấp: “Cậu muốn làm gì!”
Xe lửa ầm ầm đã tới, từ phía sau anh lướt qua, làm hỗn loạn tóc anh.
Tốc độ xe dần dần chậm lại, cuối cùng ngừng hẳn, Thẩm Quát trực tiếp leo lên lan can cửa xe của đoàn tàu, nhanh nhẹn trèo vào một toa xe trống dùng để trang bị hàng hóa.
Hai thiếu niên cách bóng đêm dày đặc, xa xa đối mặt nhau.
Lục Trăn máu nóng xông lên đầu, hô to về phía Thẩm Quát: “Thẩm Quát, giúp tôi tìm con bé! Nhất định phải mang con bé về!”
Rất nhanh, xe lửa khởi động, Thẩm Quát đứng một bên lan can, trong bóng đêm, anh dần dần biến thành một cái bóng mơ hồ.
Lục Trăn có thể nghe được anh nói hai chữ cuối cùng —
“Yên tâm.”