Lưỡi đao mạnh mẽ chém xuống khiến mặt đất bị chia ra thành hai nửa, vết nứt trải dài gần mười mét mới chịu dừng lại. Đế Nguyên Quân nhìn thấy vậy nên trong ánh mắt lộ ra vẻ ngưng trọng vô cùng.
“Ngươi chỉ biết trốn tránh thôi sao?”. Chúc Vân Phong tức giận quát lớn một tiếng.
“Tại sao ta không được tránh”. Đáp lại, Đế Nguyên Quân giọng nói băng lạnh. “Chẳng nhẽ ta đứng yên để ngươi thỏa sức đánh hay sao?”.
“Hừ…”. Chúc Vân Phong cứng miệng, hắn hừ lạnh một tiếng rồi lao lên. Cơ thể to lớn, lực lượng giống như một con mãnh thú ở trong tối đang đi săn mồi.
Không đến một giây!
Chúc Vân Phong một lần nữa đánh tới, hai tay hắn ngưng tụ một lượng lớn chân nguyên rồi vung đao, chỉ thấy một vệt ánh đao hình vòng cung hiện lên rồi bắn thẳng về phía trước.
Huyền cấp thượng phẩm quyền pháp, Bách Luyện Ngọc Thủ!
Đáp lại, Đế Nguyên Quân thúc dục hai loại lực lượng lên đến đỉnh điểm rồi tung ra đại chiêu, chỉ thấy hai cánh tay hắn dần chuyển qua màu xanh ngọc và trên hai cánh tay đang bốc lên những đợt khói lạnh.
Nhìn đao khí lướt tới, Đế Nguyên Quân hai chân hơi chùng xuống rồi đánh ra liên tiếp những quyền khí hướng về phía trước. Nhưng đao khí kia quá mạnh và sắc bén, những quyền khí mà Đế Nguyên Quân đánh ra bị nó trảm diệt một cách dễ dàng.
Đao khí mạnh mẽ lướt tới, Đế Nguyên Quân ánh mắt khẽ động, gương mặt dần trầm xuống, một chân đưa ra sau để trụ vững cơ thể rồi đưa tay lên bắt lấy.
Bị đao khí đẩy lùi ra xa, Đế Nguyên Quân dốc hết toàn bộ sức lực để ngăn chặn. Nhưng đúng lúc này, Chúc Vân Phong một lần nữa đã đánh tới.
Đế Nguyên Quyên liếc mắt nhìn qua thì thấy Chúc Vân Phong đã đánh ra ba công kích đao khí chụm lại một điểm giao nhau rồi bắt ra. Đế Nguyên Quân chưa kịp phá chiêu trước đó nhưng chiêu khác đã đánh tới.
“Hahaha, để xem ngươi có thể chịu được một đao này của ta không?”. Nhìn Đế Nguyên Quân liên tục thối lui, Chúc Vân Phong nở một nụ cười khoái chí rồi nói. “Dơ tay chịu trói đi thôi”.
“Chống cự vô ích”.
Được ba đạo đao khí gia trì, đao khí đột nhiên bùng phát ra một cỗ lực lượng kinh khủng. Đế Nguyên Quân cảm nhận lòng bàn tay truyền đến cảm giác đau nhức vô cùng và ngọc phiến ở trên cánh tay đang hiện lên những vết nứt. Đối với loại công kích có uy lực mạnh như thế này thì nó chịu không nổi.
Đáp lại, Đế Nguyên Quân vẻ mặt không một chút biểu cảm, ánh mắt âm trầm rồi khóe miệng khẽ nhúc nhích.
Ta có một pháp, có thể phản kích tất cả mọi thứ!
Đế Nguyên Quân đệ nhị pháp, Nghịch Chuyển Tiên Luân!
Đế Nguyên Quân cắn răng thi triển đệ nhị pháp, với cảnh giới và sức lực hiện tại của hắn thì việc sử dụng đệ nhất pháp đã vượt quá mức tưởng tượng rồi, nay hắn không màng đến tính mạng để thi triển đệ nhị pháp.
Rất nhanh, Đế Nguyên Quân khóe miệng chảy xuống một dòng máu tươi, ánh mắt bắt đầu trầm xuống trông uể oải vô cùng.
Ở trước người hắn, một vòng tiên luân có hai màu đỏ và đen đang xoay chuyển với tốc độ nhanh đến chóng mặt. Đế Nguyên Quân hai tay thu về rồi đánh ra đạo tiên luân.
Đao khí ngay khi gặp đạo tiên luân này thì đột nhiên bị đánh ngược trở lại. Chúc Vân Phong nhìn một màn này liền kinh hãi không thôi.
“Cái gì?”.
Nhìn đao khí đang đánh ngược trở lại, Chúc Vân Phong ánh mắt trầm xuống, trong mắt nổi lên từng sợi tơ máu rồi đánh ra bốn đạo đao khí khác.
Oanh!
Hai đại công kích va chạm rồi đồng thời bị yên diệt, Chúc Vân Phong ánh mắt khó có thể tin nhìn Đế Nguyên Quân rồi thốt ra. “Không ngờ trên người ngươi còn có loại công pháp này?”.
“Ta bây giờ đổi ý rồi”.
“Chỉ cần giao ra công pháp và thề trung thành thì ta tha cho ngươi một mạng, thậm chí mang ngươi về Chúc gia, trở thành một đệ tử chân truyền”.
Đế Nguyên Quân nhìn vẻ mặt tham lam của Chúc Vân Phong liền lắc đầu một cái. “Ngươi tuy nói vậy nhưng ở trong lòng ngươi đang suy nghĩ gì thì chắc ta không cần nói ra”.
“Chung quy là muốn giết người đoạt pháp”.
“Cho dù ngươi có nhưng cả đời cũng không thể ngộ ra được?”.
Chúc Vân Phong thấy vậy liền nổi lên một chút hiếu kỳ hỏi hắn. “Tại sao?”.
“Đơn giản, bởi vì ta tạo ra nó và chỉ có bản Thánh Hoàng mới có thể sử dụng”. Đế Nguyên Quân ánh mắt sâu lắng trả lời. “Còn giun dế như ngươi, ngộ được sao?”.
Thánh Hoàng!
“Hahaha, ngươi nghĩ mình là cái thá gì mà dám xưng hô như vậy?”. Chúc Vân Phong nghe thấy hai chữ này liền nở một nụ cười khinh miệt rồi nói. “Hai chữ “Thánh Hoàng” không phải tên thấp kém như ngươi nói ra được”.
Đế Nguyên Quân lắc đầu, trên khóe miệng hắn đột nhiên nở một nụ cười nhẹ. Chúc Vân Phong thấy biểu cảm của Đế Nguyên Quân thì lên tiếng hỏi hắn. “Ngươi cười cái gì?”.
“Ta nói không đúng sao?”.
“Ta cười vì ngươi tự cho mình là đúng”. Đế Nguyên Quân trả lời. “Ta cười vì ngươi không biết người mà bản thân đang đối mặt là ai?”.
Nói xong, Đế Nguyên Quân giẫm mạnh chân rồi lao lên. Ở trong tay hắn, hai đạo Thiên Ma Thần Hỏa hiện lên. Con ngươi Chúc Vân Phong đột nhiên co rút lại, hắn nhìn hai đạo hắc hỏa trong tay Đế Nguyên Quân mà bất chợt sợ run lên, toàn thân cảm thấy lạnh đến rợn người, trên gương mặt chảy xuống từng hạt mồ hôi lạnh, sắc mặt đột nhiên trắng bạch.
Chúc Vân Phong nhìn Đế Nguyên Quân đồng thời đánh ra hai đạo hắc hỏa, hắn hít vào một ngụm khí rồi cắn chặt răng đánh ra. Nhưng lưỡi đao khi chạm vào đạo hắc hỏa thì bị nó thiêu đốt một cách nhanh chóng.
Quá kinh hãi, Chúc Vân Phong sợ đến ngây người rồi thốt ra. “Không thể nào?”.
“Đây là loại hỏa diễm gì mà nó có thể thiêu đốt vũ khí của ta dễ dàng như vậy”.
“Đó là một thanh trường đao cửu phẩm, có thể chém sắt như chém bùn a”.
Kinh hãi được một lúc, Chúc Vân Phong dần ổn định lại tâm thần, ánh mắt cho đến lúc này vẫn rúng động không thôi. Hắn nhìn Đế Nguyên Quân từng bước tiến lại gần rồi gồng mình lao lên.
Hắn ngưng tụ một lượng lớn chân nguyên vào hai nắm đấm rồi đánh về phía Đế Nguyên Quân. Nhưng mọi công kích đều bị tránh đi một cách dễ dàng.
Cho đến cuối cùng, Cổ tay hắn bị Đế Nguyên Quân mạnh mẽ bóp chặt lại, hắn muốn vùng vẫy để thoát ra nhưng không thể được, cảm giác hắn lúc này nhỏ bé vô cùng.
Quá kinh hãi, Chúc Vân Phong khóe miệng run run phát ra. “Ma tộc bị phong ấn từ mấy vạn năm trước, phong ấn là do Thánh giả buông xuống và có người tọa trấn ở bên ngoài”.
“Nên ngươi chắc chắn không thể thoát ra được?”.
“Ngươi rốt cuộc là ai?”.
Đế Nguyên Quân ánh mắt sâu thẳm, gương mặt hời hợt nở một nụ cười nhẹ trả lời.
“Ta tên là Đế Nguyên Quân!”.
“Thế gian vì ta gọi hai chữ, Nhất Đế!”.