– Không!
Băng Thiên giật mình tỉnh lại, khuôn mặt trắng bệch còn chưa nhìn tình hình xung quanh. Nơi này chỉ có mình Băng Thủy và Minh Triết cô vội giật lấy cánh tay Băng Thủy mà hỏi.
– Ba…mẹ…đâu rồi.
Băng Thủy cúi đầu xuống nước mắt bắt đầu rơi Băng Thiên như hiểu ra vội ôm mặt khóc không thể ngừng được.
Hôm ấy đám tang của ông bà Dương được diễn ra, cô không thể nào khóc được nữa nước mắt cô đã khóc vì ông bà đến cạn kiệt. Mọi ánh mắt căm thù, ghét bỏ nhìn về phía cô ai cũng nói cô khắc chết người. Trước thì khắc ba mẹ ruột, giờ lại ba mẹ nuôi. Những lời rèm pha ấy cô cũng chỉ biết bỏ ngoài tai nhưng họ nói cũng không sai. Có lẽ tất cả đều do cô.
Sau khi làm xong đám tang Tử Phong tức giận lôi cô về nhà riêng của họ ném cô vào căn phòng tăm tối nơi chứa đầy những con rắn giết khiến cô khiếp sợ nhưng lại không dám cầu xin anh. Chính cô là người giết chết bố mẹ anh, cô đáng bị như vậy. Nếu hôm ấy cô không khăng khăng đòi đưa ông bà đi thì họ sẽ không bị như vậy.
– Bạch Băng thiên! Cô giỏi lắm, vậy mà dám giết ba mẹ tôi, dám giết người đã thương tình đem cô về nuôi để giờ cô trả ơn họ vậy sao?
Vẫn không có câu trả lời từ cô anh tức giận kéo mặt cô nhìn về phía anh nhưng khi nhìn vào đôi mắt của cô ấy chính là đôi mắt vô hồn. Cô được đưa đến căn phòng mới nơi này mặc dù tối nhưng còn hơn căn phòng rắn giết ấy nữa.
– Tử Phong! Ly hôn đi.
Nghe cô nói vậy anh tức giận lên tiếng.
– Cô nghĩ ly hôn dễ vậy sao? Cô giết ba mẹ tôi thì phải ở đây để chịu những hậu quả mình gây ra đi.
Nói rồi anh bước ra ngoài để lại cô trong căn phòng tối. Tiếng khóc của cô lại vang lên, sự dằn vặt không thể nào ngừng nghỉ.
…
Một tuần sau.
Bên ngoài vang lên tiếng loa tiếng loa ấy cô nghe rõ mồn một.
“Thiếu gia họ Dương và tiểu thư họ Trịnh sắp kết hôn”
Tin tức ấy như cứa vào tim cô cùng lúc này anh cũng bước vào mang theo mùi rượu nồng nặc.
– Anh đến đây làm gì?
– Đây là nhà tôi! Tôi thích đến đâu thì đến cô cấm tôi sao?
Anh ném trai rượu xuống đất rồi đi đến nắm lấy bả vai cô hét lớn.
– Anh sắp kết hôn rồi, buông tha cho tôi đi.
– Haaaaa!
Tiếng cười của anh vang cả căn phòng rồi anh hừ lạnh.
– Cô ghen sao? Tôi nói cho cô biết, dù tôi có kết hôn với ai thì cũng đừng mong tôi sẽ ly hôn với cô.
Anh là người rất giỏi làm tổn thương người khác đặc biệt là làm tổn thương cô. Anh đem Đồng Đồng đến trước mặt cô ôm ấp nhưng nào hiểu đến sự chịu đựng của cô phải vất vả thế nào. Anh hành hạ coo nhiều như vậy tưởng như cô không hận anh sao? Cô hận anh chứ nhưng cái hận ấy đã bị cái yêu chiến thắng vì cô đã quá yêu anh, yêu anh đến mức không thể hận được.
– Được! Anh yêu ai, anh cưới ai em cũng không quan tâm. Tất cả là tại em nên em chấp nhận hết. Anh vừa lòng chưa.
Thấy cô cam chịu số phận như vậy anh lại không bằng lòng mà tức giận trút bỏ hết lên người cô gái bé nhỏ ấy. Vốn dĩ cô đã gầy giờ còn gầy yếu xanh xao hơn. Cô cười cho số phận của mình, cuời cho kiếp trước đã khiến anh phải khổ, hận chính bản thân mình mà yêu anh đến bất chấp.