Rõ ràng là hắn đang cười nhưng Nhập Bách Vũ có thể đoán được, là tâm trạng của bệ hạ lúc này rất kém.
Nhập Mộc Ngưng cũng cúi thấp đầu xuống.
*
Không thể dùng thuật pháp truy tung ở thế gian.
Câu Ngọc thấy mắt trái Tô Tô ẩn ẩn tơ máu, vội vàng nói: “Tiểu chủ nhân, đừng tiếp tục tiêu hao Khuynh Thế hoa nữa! Thân thể người là phàm nhân căn bản không chịu được hao tổn như thế.”
Tô Tô im lặng không đáp.
Thực chất, từ khi nàng tới chỗ này, nội tạng đã bắt đầu đau. Đúng như lời Câu Ngọc nói, mỗi lần sử dụng Khuynh Thế hoa thì thân thể này của nàng phải chịu thương tổn rát lớn.
Nàng nhìn sắc trời, trong lòng chỉ hy vọng, trước khi hừng đông có thể tìm được tổ mẫu về.
Sắp đến giờ Tý.
Rừng cây ngẫu nhiên xuất hiện đôi mắt màu xanh biếc của sói, nó dùng ánh mắt sâu kín để nhìn nàng, nhưng không dám đến gần.
Tô Tô cảm thấy có gì đó không thích hợp, xung quanh có một mùi hương vô cùng kỳ quái, không đợi nàng nghĩ sâu hơn thì ngực của mình nóng lên, là diệt hồn châu lệ lại biến ra ba cái đinh.
Đã sáu cái……
Tiếng xé gió truyền đến, Tô Tô cơ hồ lập tức tránh mũi tên theo bản năng.
Tiếng vỗ tay truyền tới, một thiếu niên quần áo màu đỏ tía bước ra từ trong rừng. Hắn ta nhìn qua tuổi không lớn, mặt mày lại quanh quẩn một cỗ sát khí.
Thấy Tô Tô, hắn ta có loại hưng phấn thợ săn thấy con mồi.
“Ngươi chính là Diệp tam tiểu thư sao? Chờ ngươi lâu như vậy, cuối cùng ngươi cũng đã tới.”
“Bát hoàng tử?” Tô Tô nói: “Tổ mẫu của ta đâu?”
“Lão thái bà kia à? Yên tâm đi, tạm thời bà ta không có chuyện gì đâu, ngọc tỉ Tiềm Long Vệ đâu, ngươi có mang tới không?”
Trên thực tế, vào lúc thấy Bát hoàng tử, trái tim của Tô Tô đã trầm xuống.
Nàng hao phí lực lượng của Khuynh Thế hoa để tới đây, vốn là không muốn bị Bát hoàng tử phát hiện, tìm được tổ mẫu rồi lặng lẽ mang bà ấy rời đi, không nghĩ tới Bát hoàng tử đợi nàng ở chỗ này.
Bát hoàng tử nhỏ hơn hai tuổi so với Đạm Đài Tẫn, lông mày đậm, dung mạo không kinh diễm bằng Đạm Đài Tẫn, chỉ được coi là tuấn tú.
Câu Ngọc trầm giọng nói: “Có khi nào là Diệp Băng Thường mật báo cho hắn biết không?”
Phỏng đoán này quá mức ác độc, nếu là thật thì Diệp Băng Thường rõ ràng muốn tổ mẫu chết.
Tâm Tô Tô trầm xuống, lấy bích tỉ từ tay áo khép hờ ra, sau đó nhanh chóng cất đi: “Đã mang đến, cho ta gặp tổ mẫu.”
Biểu tình của Bát hoàng tử khó lường đánh giá nàng thật kĩ.
“Đó là tỉ ấn?”
Tô Tô nói: “Đúng vậy.”
Thật ra nó là bích tỉ Hoàng Hậu, trái tim của nàng nhảy bang bang, chỉ cầu mong sao Bát hoàng tử không thấy rõ.
Tiếc là bát hoàng tử lắc đầu một cái: “Không ở trên tay ngươi, ngươi thậm chí còn không biết tỉ ấn của Tiềm Long vệ hình dạng ra sao.”
Vẻ mặt hắn ta cổ quái cười cười: “Cái đó của ngươi thật ra có chút giống bích tỷ hoàng hậu mà mẫu phi của ta cả đời cầu mà không được. Chẳng lẽ là hoàng huynh tàn bạo không thể tả kia của ta đưa cho ngươi sao?”
Tô Tô chửi thầm trong bụng, nàng không tiếp tục nói nhảm với hắn ta, giơ nắm tay đánh về phía hắn ta.
Bát hoàng tử cười lớn, sắc mặt âm trầm lên tiếng: “Con nhãi con, đến địa bàn của ta lại còn kiêu ngạo như thế. Nếu tên tiểu tạp chung kia để ý ngươi như vậy, thì ngươi càng phải ở lại đây.”
Trên bầu trời xuất hiện vô số ong Xích Viêm từ bao giờ.
Câu Ngọc nói: “Không ổn, mỗi người ở hoàng thất Đạm Đài đều nuôi yêu vật!”
Ong Xích Viêm vốn xuất phát từ hoàng thất Chu quốc, trong tay bát hoàng tử không biết có bao nhiêu thứ như vậy.
Hiện tại nếu Tô Tô chạy trốn thì cũng không muộn, nhưng nàng chạy đi rồi thì ai cứu tổ mẫu đây?
Nàng rút kiếm giết chết hai con ong Xích Viêm đang công kích.
Nhưng mà ong Xích Viêm quá nhiều, giống như tổ ong bị chọc phá, tất cả chúng nó đều lao về phía Tô Tô.
Ở dưới tình huống như thế, Tô Tô nửa bước khó đi.
Nàng xoay người đáp xuống mặt đất, thân hình của ong Xích Viêm khổng lồ nên nàng cố gắng trốn ở những nơi nhỏ hẹp, đến gần bát hoàng tử.
Bát hoàng tử nói: “Không biết tự lượng sức mình!”
Hắn ta trốn ở chỗ này lâu như vậy, tất nhiên trong tay cũng có không ít lợi thế. Hai vị hoàng huynh trên hắn ta là Đạm Đài Minh Lãng và Đạm Đài Tẫn ai nấy đều là bạo quân tâm thuật bất chính, cho nên người ủng hộ hắn ta vậy nên tăng lên rất nhiều.
Ong Xích Viêm không tiếp tục di chuyển. nhưng đột nhiên phía sau lưng của Tô Tô xuất hiện một cái lưới màu đỏ máu.
Câu Ngọc kinh hãi: “Lưới Dung Thi! Tiểu chủ nhân tránh mau.”
Phía trước là ong Xích Viêm, mặt sau là lưới Dung Thi, Tô Tô đột nhiên hiểu ra, trước kia Đạm Đài Tẫn tiểu đánh tiểu nháo với nàng là nhường nàng, bởi vì hắn chưa bao giờ động sát chiêu.
Bát hoàng tử đánh không lại Đạm Đài Tẫn, mà nàng vừa đến đây thì đã rơi vào hiểm cảnh.
Không có biện pháp, vì tránh đi lưới Dung Thi ở phía sau nên Tô Tô quyết định nhào về phía trước.
Mắt thấy miệng ong Xích Viêm sắp đâm thủng bả vai của nàng.
Bướm bạc xuyên qua đàn ong Xích Viêm, đột nhiên chiếu sáng cả rừng cây đêm tối. Dường như ong Xích Viêm cảm thấy được cái gì đó, sôi nổi chạy trốn.
Tô Tô chật vật ngã xuống đất, trước mắt bỗng xuất hiện 1 đôi giày màu đen.
Nàng ngẩng đầu thì thấy Đạm Đài Tẫn, hắn nhìn nàng bằng một cách mỉa mai: “Một chút bản lĩnh như vậy còn đòi tới đây chịu chết.”
Hắn quay đầu nhìn về phía Bát hoàng tử, cười lạnh nói: “Tiểu súc sinh, cô để ngươi chọn một cách chết.”
Tô Tô nghĩ thầm, không hổ là anh em ruột, ngay cả cách mắng chửi người cũng y như nhau.
Thậm chí Đạm Đài Tẫn còn quá đáng hơn.
Bát hoàng tử nổi giận: “Hôm nay để ngươi có đi mà không về.”
Nơi này dù sao cũng là địa bàn của Bát hoàng tử, đám sương mù kì quái ở trong không trung bỗng nhiên lan tới đây, cờ chiêu hồn ở sau lưng của Đạm Đài Tẫn nhanh chóng xoay tròn, chỉ trong chớp mắt đã xua tan sương mù, Bát hoàng tử nói: “Chuyện này không khả năng!”
Đạm Đài Tẫn nói: “Giết.”
Tô Tô đã bò dậy, đứng ở bên cạnh Đạm Đài Tẫn.
Bát hoàng tử thấy tình huống không ổn, định rút lui.
Tô Tô nhớ đến tổ mẫu, nhanh chóng đuổi theo.
Nàng mới đi được một bước về phía trước thì Đạm Đài Tẫn nắm lấy tay nàng, tức giận nói: “Ngươi muốn chết sao?”
“Tổ mẫu……”
Nàng vừa mới nói hai chữ, mũi tên bạc màu xanh hiện lên trên không trung.
Đạm Đài Tẫn đột nhiên ôm nàng, né tránh mũi tên.
Mũi tên ấy xuyên qua cái cây, một cái lại một cái, bay về chỗ của bọn họ.
Nhập Bạch Vũ trầm lòng xuống, đây không giống là người của Bát hoàng tử.. Mà là Tiềm Long Vệ!
Một khắc bị Đạm Đài Tẫn ôm lấy kia, đầu óc Tô Tô trống rỗng, không phải là gì khác mà là do Diệt Hồn châu lệ trong lòng ngực nháy mắt nóng lên, bỗng hóa thành 9 cây đinh.
Hắn không hề nhận ra, tình yêu của thiếu niên ma thần như là không khí khó mà chạm được. Hắn sinh ra như nước lặng, ngay cả động lòng cũng lặng yên không một tiếng động như một vũng nước đọng.
Nhẹ nhàng như vậy, rồi lại đang sôi trào.
Lúc mà bọn họ ngã xuống, thậm chí hắn còn dùng tay lót đầu của nàng theo bản năng.
Không khí ở trong mắt nàng dường như trong nháy mắt ngưng trệ.
Đạm Đài Tẫn cách nàng gần như vậy, trong mắt căng thẳng làm cho nàng thấy rõ ràng. Thân thể của thanh niên đang bảo vệ nàng, đằng sau là những mũi tên bay nhanh qua.
Trên người của Tô Tô hình như rớt một món đồ, nàng vừa nhìn thì là cổ trùng mà Tiểu Sơn đưa cho đã bị bắn thành 2 khúc.
Nàng không có thời gian quan tâm những cái đó, bởi vì hiện tại là thời điểm tốt nhất nếu muốn giết Đạm Đài Tẫn.
Ngay cả Câu Ngọc cũng hưng phấn nói: “Tiểu chủ nhân, mau!”
Đây mới là mục đích cuối cùng của bọn họ!
Tô Tô cắn răng, lấy Diệt Hồn châu lệ ra. Đạm Đài Tẫn ôm nàng chặt chẽ, ngay sau đó, ba cây đinh màu vàng xuất hiện phía sau hắn, đâm vào trái tim hắn.
Đạm Đài Tẫn ngẩn ngơ mà cúi đầu, thấy đôi mắt không chút tình cảm nào của thiếu nữ.
Mặt của hắn trắng bệch, khóe miệng dính máu, phải một lúc lâu sau hắn mới buông nàng ra: “Tại sao?”
Đôi mắt trong trẻo của Tô Tô có vẻ vô cùng lạnh lẽo: “Ta vốn dĩ đến là để giết ngươi.”
“Giết ta?” Hắn nhỏ giọng lặp lại một lần: “Không, ngươi không phải muốn…… Làm…. ta”
Ba cây đinh Diệt Hồn lại lần nữa đâm vào trái tim hắn, đánh gãy những lời mà hắn muốn nói.
Sắc mặt của hắn trắng bệch như tờ giấy, Đạm Đài Tẫn bỗng nhiên ngẩng đầu, dùng ánh mắt lạnh băng nhìn nàng.
Màu đen tràn lan trong mắt của hắn.
“Ngươi vẫn luôn gạt ta, ngươi chưa bao giờ thích ta cả, ngươi giống như bọn họ, chỉ muốn ta chết!”
Tô Tô bỗng thấy không thích hợp, nàng muốn ba cây đinh Diệt Hồn cuối cùng đâm vào cơ thể hắn càng nhanh càng tốt.
Hắn đột nhiên cong môi lên một cách quỷ dị.
Gió đêm tháng sáu chớp mắt lạnh giá lướt qua tóc Tô Tô.
Tại trái tim của hắn, có một lớp vảy màu xanh lam sáng lên.
Câu Ngọc thở hổn hển: “Diệp Băng Thường đưa Hộ Tâm Lân cho hắn!”
Ba cây đinh cuối cùng, đánh vào Hộ Tâm Lân rồi tan nát.
Sắc mặt của thanh niên tái nhợt đáng sợ như thi thể. Hắn hất tay, Tô Tô văng ra ngoài.
Do nàng sử dụng hoa Khuynh Thế quá độ, nên vốn dĩ đã nỏ mạnh hết đà, giờ lại bị Hộ Tâm Lân đánh trúng, bỗng phun ra một ngụm máu.
Một thanh kiếm kề ở bên cổ của nàng.
Lòng của Tô Tô trầm xuống, đầu óc và thân thể đều là lạnh băng.
Ba cây đinh Diệt Hồn….. Nát.
Nhiệm vụ của nàng thất bại.
Nhưng mà càng đáng sợ chính là thanh niên ngồi xổm xuống nhìn nàng, khóe miệng của hắn còn có vết máu: “Có phải ngươi cảm thấy ta rất ngốc, rất buồn cười.”
Tô Tô ho khan kịch liệt.
Hắn bóp chặt cổ của nàng, âm thanh của hắn như khóc lại tựa như cười đầy quái dị: “Ta thích ngươi không có gì lạ vậy xem thử thử hận ý của ta đi.”
Tô Tô ngay cả một chữ cũng không thể nói ra. Hộ Tâm Lân chợt lóe, nàng hôn mê bất tỉnh.
*
“Hôm nay là mười lăm.”
Có người nói như vậy ở bên tai của nàng.
Mười lăm? Lúc ấy nàng không phản ứng kịp, là từ này rốt cuộc có ý nghĩa gì. Bên trong đầu óc rối loạn, cho dù ban đêm của mùa hạ, nhưng cái lạnh của không khí vẫn làm nàng co rúm người lại.
Mười lăm! Tô Tô bỗng nhiên mở to mắt.
Trong đại lao lạnh băng, nàng đang nằm ở trên một chiếc giường đá đơn sơ, xung quanh hắc ám, giơ tay ra cũng không thấy rõ năm ngón.
Ở một đầu khác của chiếc giường đá, có một bóng người đen nhánh đang an tĩnh ngồi.
Tô Tô phát hiện cổ tay và mắt cá chân của mình đều bị nhược thủy trói chặt.
Trong bóng tối, đôi mắt lạnh băng kia đang chế giễu mà nhìn nàng giãy giụa.
Trái tim của Tô Tô trầm xuống.
“Rất sợ đúng không?” Hắn nhỏ giọng cười nói, mở miệng giống như thần kinh: “Tâm tình mấy ngày trước cô cũng giống như ngươi lúc này.”
“Một người cô độc trong bóng tối, luôn hi vọng ngày mai sẽ có ánh sáng. Nhưng mà ngươi xem, thế giới này sẽ không ai tới cứu ta, tựa như hiện tại…… Không ai tới cứu ngươi.”
Tô Tô theo bản năng lục tìm cổ trùng, lẩm bẩm nói: “Không thấy cổ trùng……”
Phản ứng này của nàng lại làm Đạm Đài Tẫn lạnh lùng cười ra tiếng.
Cổ trùng đã bị mũi tên Tiềm Long Vệ bắn trúng, tất nhiên là không còn, cố tình hôm nay là mười lăm, Kết Xuân tằm trên người nàng phát tác.
“Có lẽ ngươi đã chê cười ta rất nhiều lần ở sau lưng. Nhìn đi, cái tên Đạm Đài Tẫn ngu xuẩn kia, ngươi đã từng đánh hắn, mắng hắn, làm nhục hắn, hắn vẫn không nỡ giết ngươi. Hắn thậm chí còn nghĩ tới để ngươi làm Hoàng Hậu, nguyện giống như người bình thường mà chậm rãi già đi rồi chết.”
“Hắn ngu không ai bằng, thậm chí biết rõ ngươi lại một lần lựa chọn rời bỏ hắn, vẫn như cũ lựa chọn tới tìm ngươi. Bởi vì sợ ngươi bị tên súc sinh bát hoàng tử kia chơi chết.”
“Nhưng mũi tên của Tiềm Long Vệ, sáu cái đinh đâm thẳng vào trái tim, làm hắn thấy rõ hắn quá là tiện. Lúc ngươi giết ta có do dự không?”
Giọng điệu của hắn mang theo tuyệt vọng và điên cuồng, lại như than nhẹ, vang lên ở trong mật thất tối tăm thậm chí được xem như tâm bình khí hòa.
Trong lòng của Tô Tô có một loại sợ hãi khó mà giải thích. Thân thể nàng càng ngày càng nóng, hô hấp dồn dập.
Tính thời gian, Kết Xuân tằm đã ở trong người nàng khoảng 1 năm rưỡi, dược tính kém xa lần thứ nhất, lần thứ hai nhưng không có cổ trùng, thân thể này của nàng không được giải độc thì sẽ chết.
Nàng nắm chặt vạt áo, trong lòng giãy giụa.
Muốn tránh xa hắn ra một chút nhưng dược tính trong cơ thể dần dần thiêu đốt lí trí của nàng.
Đạm Đài Tẫn nói: “Yên tâm, ta biết ngươi không thèm làm Hoàng Hậu của ta. Ta cũng không tiếp tục ngu xuẩn nữa, không thèm làm thiếp?”
“Vậy ngươi ngay cả thiếp cũng không cần làm nữa.”
“Cứ chết ở chỗ này đi.” Hắn nỉ non, giống như ác ma nói nhỏ: “Thật đáng tiếc, ta không thể chết đi giống như mong muốn của ngươi, vậy ngươi phải tới địa ngục rồi.”
Giường đá dưới thân cứng rắn như băng, Tô Tô cũng không dễ chịu hơn chút nào.
Câu Ngọc không còn phản ứng, đêm tối đưa tay không thấy được năm ngón. Nàng cực kỳ khó chịu, ngón tay gắt gao bấu vào giường đá, giống như một con cá sắp chết, nhưng trước sau đều không vươn tay về phía hắn.
Ánh sáng ảm đạm trong mắt của Đạm Đài Tẫn dần dần biến thành lạnh nhạt. Hắn đứng dậy rồi rời đi.
Tô Tô ngã vào giường đá, nàng thống khổ thở hổn hển. Trước mắt chỉ có một màn sương máu, thậm chí không thể thấy rõ mật thất.
Máu chuyển động nhanh, miệng mũi của nàng đều chảy ra máu.
Nàng phun ra một ngụm máu, cảm nhận sinh mệnh của mình đang dần mất đi.
Thật lạnh……
Vào lúc hơi thở của nàng yếu ớt nhất, tiếng bước chân biến mất lại một lần nữa bước nhanh trở về. Có người cầm tay nàng, không biết trong hai loại cảm xúc là âm ngoan cùng phẫn nộ, cái nào chiếm nhiều hơn, sát ý của hắn tàn sát bừa bãi, bóp nát xương ngón tay của nàng.
Đạm Đài Tẫn đột nhiên xách nửa người trên của nàng lên, bế nàng đặt trên mật thất lạnh băng.
“Nếu để ngươi chết như vậy, không bằng để ta chấm dứt sinh mệnh này của ngươi!”
Đau khiến Tô Tô tỉnh táo. Không, không thể chết.
Nàng nghĩ thầm, không thể…… Cứ chết đi như vậy, mặc kệ thế nào cũng phải sống.
Nàng run rẩy, nắm lấy bàn tay người tới, gắt gao nắm chặt mười ngón của hắn, móng tay đâm vào mu bàn tay của hắn.
“Cứu ta……”
Thiếu nữ run rẩy ở trong lòng ngực của hắn, tay của nàng bị móng tay bấu tới chảy máu, ngay cả làn da của hắn cũng thấy vài vét móng tay
Hắn im lặng trong chốc lát, nhắm mắt lại, cười ra tiếng: “Ngươi……”
Thiếu nữ run rẩy ôm cổ hắn.
Bóng đêm ở trước mắt rách nát, Tô Tô thở phì phò.
Ngón tay đau, nơi nào ở trên người đều đau. Nỗi sợ hãi khi nhiệm vụ thất bại, cùng nỗi thống khổ khi Kết Xuân tằm phát tác làm nàng run rẩy giống một con thú nhỏ.
Đạm Đài Tẫn luồn ngón tay vào tóc của nàng, nàng như dây leo, hấp thu chất dinh dưỡng, nỗ lực sinh tồn từ trên người hắn.
*
Trời sắp sáng.
Lúc Tô Tô tỉnh táo lại, người kế bên cười khẽ, không biết đang trào phúng nàng hay là cười chính bản thân hắn. Sau đó hắn không cười nữa, nhỏ giọng hát một bài hát mà hắn nghe được ở Hạ quốc lúc còn nhỏ.
Đó là ca khúc mà vô số cung nhân hát để tiêu khiển trong những ban đêm cô độc. Những ban đêm khủng bố và cô tịch ấy, hắn chả học được cái gì cả, chỉ học được những thứ dơ bẩn này.
Hiện giờ, hắn hát cho nàng nghe.
Hắn nắm lấy tay nàng, đặt lên môi hôn, dễ dàng mà ấn vào trên xương ngón tay đau đớn của nàng.
“Đau không? Không bằng những đau nhức trong tim ta.”
Vốn là định giết nàng, nhưng cuối cùng lại lựa chọn để cho nàng sống.
Trong bóng tối, khóe miệng của Đạm Đài Tẫn chảy ra máu, hắn cười lớn, tiếp tục hát.
Không biết ngón tay bị nắm chặt từ khi nào, Đạm Đài Tẫn lấy một tư thái cường ngạnh bắt lấy tay nàng không buông.
Trong đêm tối vô hạn, Đạm Đài Tẫn kiêu ngạo lại tùy ý.
“Cảm nhận được không?” Hắn chạm vào những giọt nước mắt lạnh lẽo trên tóc nàng, hững hờ lau đi.
Sự thù hận của hắn.
~Hết chương 70~