Trương Thân hỏi có phải là có tin tức gì của chú nhỏ cậu không?
Khương Lai nói cậu cũng không biết, tìm nhiều năm như vậy thỉnh thoảng cũng có tin tức, nhưng đối chiếu DNA xong lại không phải, toàn là người linh ta linh tinh giả mạo, anh trai cậu cũng sắp chết lặng. Nhưng hết cách rồi, năm đó cha anh đã hứa với ông nội phải tìm được đứa em trai đã thất lạc 30 năm này, sau khi cha qua đời, cho dù có va tường bao nhiêu lần đi nữa, anh trai cũng phải tìm cho ra.
Chúc Vi Tinh nằm bất động nghe hai người nói chuyện cho tới lúc hết thời gian thăm nuôi, Trương Thân thấy Khương Lai mệt mỏi, thuyết phục cậu đi về trước, nói nơi này có y tá gác đêm, có vấn đề gì sẽ liên lạc ngay, hẹn sáng mai lại đến.
Không biết qua bao lâu, cứ như có nguồn lực đang dần dần truyền vào, cơ thể Chúc Vi Tinh như được nạp đủ nặng lượng, lông mi cậu khẽ run một hồi, chậm rãi mở mắt ra.
Chúc Vi Tinh nhìn xung quanh, nơi cậu đang ở giống như một căn phòng ngủ, sàn nhà lót thảm, còn có giấy dán tường, có giường có bàn có TV.
Trong góc có một ngọn đèn nhỏ mờ ảo, tao nhã ấm áp, đầu giường đặt một chiếc máy lọc không khí nhỏ, bên trong nhỏ giọt tinh dầu hương hoa, nhàn nhạt thoang thoảng khắp phòng, khiến người ta định thần, thư thái. Toàn bộ bầu không khí làm cho Chúc Vi Tinh thư thích thả lỏng, thậm chí có cảm giác như ở nhà.
Nắm thả tay, Chúc Vi Tinh cảm thấy động tác của mình dù còn hơi chậm chạp, nhưng sức lực đã khôi phục không ít.
Một đường nghe chuyện, cậu đã biết mình thực sự đang ở tầng cao nhất của bệnh viện, nhưng khi tận mắt nhìn thấy căn phòng bệnh được bày trí đẹp mắt tiện nghi thế này vẫn khiến Chúc Vi Tinh mất một lúc lâu mới tiêu hóa xong.
Cậu nhìn chằm chằm vào tấm biển ghi đầy đủ thông tin cá nhân của mình trên đầu giường, có logo của bệnh viện Trung ương thành phố U.
Khu phòng bệnh VIP của bệnh việnTrung ương cậu từng mơ lại thực sự tồn tại.
Chẳng lẽ linh hồn lão Ngụy mặt mày xám ngoét cũng tồn tại hay sao?
Chúc Vi Tinh tự cười nhạo mình, trong lòng biết không thể nào, phần lớn vẫn là do kí ức cũ quấy nhiễu, bản thân cậu hiện tại không biết chỗ này, có lẽ cậu của quá khứ đã từng đến đây, nên được ghi nhớ trong tiềm thức rồi đi vào giấc mộng, giống như lần đầu đến Linh Giáp cũng có một giấc mộng quen thuộc như vậy, nhưng tại sao trước kia cậu lại đến nơi này?
Chúc Vi Tinh không biết, trước sau rối loạn như vậy, đầu óc của cậu quả là biết cách đùa giỡn với chính mình, thực sự không dứt ra được, một người điềm tĩnh như cậu cũng cảm thấy phiền, thật thật giả giả, tất cả khiến tinh thần và thể chất của cậu đều mệt mỏi.
Tạm thời không muốn nghĩ ngợi, cậu cầm lấy điện thoại sắp hết pin trên đầu giường, trước tiên gọi điện thoại báo bình an cho bà nội. Đầu kia quả nhiên bắt máy rất nhanh, giọng cũng rõ ràng tỉnh táo, hiển nhiên là đang đợi tin tức.
Chúc Vi Tinh cảm thấy hết sức áy náy, e là Khương Dực nói đúng, mình chính là một kẻ phiền phức, luôn khiến người nhà phải bận tâm. Nhanh mà không có quảng cáo, chờ gì tìm nga𝙮 ﹙ Trùm Tru𝙮ện.𝗏n ﹚
Thế nhưng bà nội lại nói: “Không sao, nhân dịp này làm kiểm tra tổng quát luôn thể, kiểm tra xem di chứng thế nào, tránh lại phát bệnh không dứt gốc. Cuối cùng cũng có cơ hội nghỉ ngơi, đừng vội xuất viện làm gì, ít nhất cũng ở đó năm ngày hẵng.”
Nói xong cũng không để cậu có cơ hội phản bác, căn dặn cậu ngủ sớm xong liền cúp điện thoại.
Bà cụ so với cậu còn thẳng thắn dứt khoát hơn.
E là từ lúc cảnh sát Tiểu Trương đưa cậu về bà đã rất lo lắng. Chúc Vi Tinh bất đắc dĩ, cảm thấy rất ấm áp, phần lớn phiền muộn vừa rồi cũng vơi đi hơn nửa.
Bỗng nhiên một tin nhắn nhảy ra trên điện thoại, hơn nửa đêm rồi mà ai còn nhắn?
Cậu mở ra xem, hóa ra là tên nhóc du côn, vậy thì không có gì lạ.
Lần nhắn gần nhất Chúc Vi Tinh nhận được là dấu chấm hỏi của Khương Dực, đã một ngày không gặp, Chúc Vi Tinh còn có chút hoài niệm.
Quay trở lại dấu chấm hỏi, lần này cũng có chấm hỏi.
[Ôn thần]: Sao còn chưa ngủ?Cũng lạ thật, người này sao lại hỏi như vậy? E là còn chưa biết cậu vào viện? Nhưng cũng đúng, ai mà cất công báo tin cho người đang đi xa như hắn biết chứ, hắn còn phải chuyên tâm lo chuyện thi đấu nữa.
[Vi Tinh]: Hôm qua ngủ cả ngày, không buồn ngủ. [Ôn thần]:… [Vi Tinh]: Anh thì sao? Không phải dắt đội đi thi đấu sao, muộn như vậy còn chưa ngủ? [Ôn thần]: Jet lag.Đây là đi du lịch đến tâm trái đất luôn sao? Còn có lệch giờ?
[Vi Tinh]: Ở đâu?Đầu kia chừng năm phút sau mới trả lời, ném qua một bức ảnh.
Bức ảnh chụp một tòa nhà tối đen như mực, rất lớn, nhưng rất mờ, với độ phân giải thời tiền sử của điện thoại cậu thì không lạ gì, nhưng Chúc Vi Tinh có thể nhận ra nó qua đường nét tổng thể… chính là sân vận động mang tính biểu tượng của thành phố X.
Lúc trước cậu tiện tay lên mạng tìm kiếm lịch trình hai ngày nay ở đó, quả nhiên tìm thấy sự kiện”Cuộc thi Thanh niên võ thuật Tán Đả tinh anh”, còn có cả ảnh chụp hiện trường nên mới biết.
Chúc Vi Tinh không hỏi hắn về kết quả cuộc thi, chỉ bày tỏ chút tò mò đối với góc bệ cửa sổ đơn sơ trong bức ảnh.
[Vi Tinh]: Các anh đi thi đấu không ở khách sạn sao? [Ôn thần]: Nhà trọ bình dân. [Ôn thần]: Khách sạn lân cận rất đắt, đội nghèo. [Vi Tinh]: Ờ. [Ôn thần]:? [Vi Tinh]:? [Ôn thần]: Có qua có lại, lễ nghi cơ bản, còn không hiểu à?Cái gì có qua có lại? Cái gì lễ nghi? Từ khi nào mà tên này còn biết đến lễ nghi?
Chúc Vi Tinh suy nghĩ hai giây mới hiểu được ý của người kia, chính là hắn cũng muốn cậu gửi ảnh qua. Nhưng nửa đêm còn chụp ảnh cái gì?
Nếu muốn chụp ảnh mình nằm viện, cậu cũng không nghĩ tên kia sẽ lo lắng gì, nhưng không hiểu sao, Chúc Vi Tinh vẫn muốn giữ bí mật.
Vậy nên cuối cùng cậu chụp một tấm ngoài trời.
Đêm nay trời không mây, chỉ có một vầng trăng tròn ở giữa, to lớn và tỏa sáng, trông rất đẹp.
Nhưng tên nhóc này cũng có Hỏa Nhãn Kim Tinh.
[Ôn thần]: Cậu không ở trong ngõ sao? Đang ở đâu?Chúc Vi Tinh kinh ngạc.
[Vi Tinh]: Hả? [Ôn thần]: Mặt trăng ở Linh Giáp không lớn như vậy.Khá lắm, còn có so sánh này sao? Đài quan sát thiên văn quốc gia có biết đến phát hiện vĩ đại này của hắn không?
Chúc Vi Tinh vẽ bừa một lý do.
[Vi Tinh]: Ở phòng tự học suốt đêm của trường, tuần sau có bài kiểm tra.Nhưng Khương Dực nào dễ bị lừa.
[Ôn thần]: Cậu tưởng tôi ngốc à?Chúc Vi Tinh chỉ có thể tìm ảnh chụp phòng học có trong máy rồi gửi đi. Cho dù Khương Dực có quen thuộc học viện Nghệ thuật U đi nữa, nhất định cũng chưa từng đến phòng tự học thâu đêm của trường.
Quả nhiên, Khương Dực dường như không tìm được kẽ hở, bắt đầu kiếm chuyện.
[Ôn thần]: Ai muốn ngắm trăng, bây giờ tôi không thích trăng.Tên nhóc thối lên tiếng.
[Vi Tinh]: Vậy anh thích gì?Lần này tên nọ rất lâu không trả lời. Chúc Vi Tinh cũng không kịp đợi, bởi vì điện thoại của cậu hết pin tự động tắt nguồn, không có dây sạc ở đây, chỉ có thể tạm thời gác lại.
Mắt thấy đêm đã khuya, Chúc Vi Tinh nằm xuống, nói chuyện phiếm với tên nhóc du côn xong, tâm trạng của cậu thế mà lại tốt hơn rất nhiều, lăn qua lộn lại hồi lâu, rốt cục cậu cũng chìm vào giấc ngủ.