“Đầu gối đau, không quỳ.” Vương Điền nói.
Dương Vô Cữu vừa khiếp vía vừa khó hiểu, còn cảnh giác quan sát bốn phía xung quanh. Kết quả, cậu phát hiện Vương Điền chọn được một góc thật tinh vi, người đang quỳ không thấy được mình, người ở ghế chính cũng bị ngăn cách bởi tấm rèm, không nhìn tới được đây, quả thực khá ra gì và này nọ: “Huynh đỉnh thật đấy Vương Huynh!”
Vương Điền uể oải buông hàng mi. Anh không thích quỳ trước ai. Dù sao thì từ bé đến lớn, cha mẹ cũng chưa bắt anh quỳ lần nào. Tuy nhiên, tại thời cổ đại, anh sẽ không ngạo nghễ thanh cao đến mức thà chết chứ nhất quyết không quỳ. Liên quan chuyện sống còn ấy mà, quỳ xíu có gì ghê gớm chứ.
Từ xưa đến nay, chắc anh chỉ quỳ với mình Lương Diệp… Bởi suy cho cùng, anh luôn có khả năng bắt Lương Diệp quỳ lại. Về phần những người khác, chỉ cần chưa bị ép đến đường cùng… thì thực sự anh không muốn quỳ trước họ cho lắm.
Rõ ràng đã chọn một vị trí tuyệt hảo rồi mà vẫn không ngăn được hành vi chộn rộn của người đang ngồi tại long ỷ. Đối phương ngồi chẳng ra ngồi, ngả người dõi mắt về phía anh.
Vương Điền đặt hai tay lên đầu gối, ngồi xổm nhìn nhau với hắn từ đằng xa.
Lương Diệp vô tư phụt cười một tiếng chẳng dè ai.
“…” Vương Điền đanh mặt kéo rèm che qua, che kín mít toàn bộ cơ thể mình.
“Hôm nay coi bộ Tử Dục rất vui?” Thôi Ngữ Nhàn nhìn theo ánh mắt hắn, chỉ thấy đứa con trai nuôi hư đốn của Dương Mãn đã quỳ mà còn không yên thân, cứ ngó đầu dáo dác khắp nơi hệt một con chồn đất*. Bà ta lạnh nhạt nhìn sang chỗ khác.
“Hôm nay là sinh nhật hoàng tổ mẫu, dĩ nhiên trẫm phải vui rồi.” Lương Diệp đứng dậy, khẽ cất cao giọng: “Chư vị ái khanh hãy bình thân.”
Bấy giờ, mọi người đang quỳ mới ngẩng đầu, đứng dậy.
Nhờ mành rèm che khuất, Vương Điền tiện tay túm luôn Dương Vô Cữu qua, nói nhỏ: “Chống mở cửa sổ xong thì tìm giúp ta xem Sung Hằng đang ở đâu.”
Tuy Dương Vô Cữu không hiểu chuyện gì nhưng thấy thái độ Vương Điền nghiêm túc, cậu cũng ngơ ngác gật đầu: “Vâng.”
**
Dẫu ở thời hiện đại hay cổ đại, phần mở màn bữa tiệc luôn luôn là phần náo nhiệt và long trọng nhất.
Trong điện, nhạc trống ca múa nổi lên, tiếng hát mừng lễ rộn vang.
Ngoài điện, sấm rền chớp giật, cơn mưa trút xuống tựa thác đổ.
Vương Điền chụm tay áo đứng tại góc khuất nhất trong đại điện, bị gió lạnh lùa rét run. Anh khẽ rủ hàng mi, vừa hay gom trọn thái độ của mọi người vào sâu trong đôi mắt mình.
Tựa hồ đang xem cảnh tượng thực tế ảo, đồng thời như lạc vào một giấc mơ kỳ dị.
Anh ngoảnh đầu nhìn cây cổ thụ ngoài cửa sổ cách màn mưa. Lá khô dốc cạn chút sức cuối để oằn mình bám lấy cành cây, chỉ cần một ngoại lực nhỏ tác động thôi là sẽ cứ thế bị đánh rụng.
Lương Diệp chống tay lên đầu, chán ngán ngồi tại vị trí cao nhất. Ánh mắt hắn sượt qua các vũ nữ lộng lẫy lung linh phất tà lụa lăng uốn lượn theo chiều gió; sượt qua hàng loạt con người tẩm ngẩm bao suy nghĩ xấu xa với nhiều nét mặt khác nhau; cuối cùng dừng tại bóng hình vừa lạnh nhạt vừa xa cách đang đứng bên cửa sổ. Nhìn một lúc lâu, đối phương vẫn chưa hề có ý quay mặt lại.
“Đại sứ Lâu Phiền tặng một con Hãn Huyết Bảo Mã và một chiếc quạt bạch ngọc…”
“Đại sứ Nam Triệu tặng bức Ngũ Hành Cửu Chuyển và dạ minh châu biển Nam…”
“Đại sứ Đông Thần tặng một cặp ngọc quý rồng cuộn bảy màu…”
Danh sách quà tặng dài dằng dặc, nghe thật vô vị và buồn tẻ. Lương Diệp nhẩm đếm chờ Vương Điền ngoảnh mặt lại, chợt nghe Thôi Ngữ Nhàn cười nói: “Ồ? Vật báu ngọc quý rồng cuộn bảy màu này là gì vậy? Ai gia chưa từng nghe đến.”
Nữ tử ngồi tại ghế chính dành cho Đông Thần cười sang sảng: “Bẩm nương nương, đây là cặp ngọc quý con lấy được từ bụng một con thuồng luồng khi đến biển Bắc săn thú. Ban ngày, ngọc sẽ hơi ánh lên sắc vàng, về đêm còn rực rỡ lung linh hơn. Cha biết tin thì đặc biệt dặn con đưa đến cho nương nương ngắm ạ.”
Thôi Ngữ Nhàn khẽ mỉm cười: “Tốt, tốt, công chúa xứng là bậc nữ trung hào kiệt.”
“Nguyệt Lệ ngại không dám nhận.” Thân Nguyệt Lệ cười nói: “Con có nghe rằng mẹ cả của Bệ hạ – Biện Hoàng hậu từng giả nam tiếp quản một trăm nghìn binh mã, ấy mới là bậc nữ trung hào kiệt đích thực. Tiếc thay, Biện Hoàng hậu gửi mạng chốn thâm cung, Nguyệt Lệ chào đời muộn, không có duyên được gặp gỡ.”
Nàng ta vừa dứt lời, bầu không khí trong điện bỗng có thêm phần quái dị. Nét mặt của cả Thôi Ngữ Nhàn, Biện Vân Tâm và Đàm Diệc Sương đều trở nên cực kỳ khó coi.
“Công chúa không phải người Bắc Lương mà lại hiểu biết về Bắc Lương thế thì đúng là có lòng.” Lương Diệp lười biếng gõ tay vịn: “Tuy nhiên nói sao cũng chỉ là lời đồn, chớ coi thành thật.”
Thân Nguyệt Lệ nhướng mày, ngẩng đầu nhìn hắn, chắp tay cười nói: “Tuy Nguyệt Lệ kính nể Biện Hoàng hậu… nhưng để bàn luận thì Nguyệt Lệ còn thích Bệ hạ hơn.”
Vương Điền tự khiến mình sặc. Anh ngoái đầu nhìn Thân Nguyệt Lệ đang đứng giữa đại điện với khuôn mặt ngập tràn sự kính nể.
“Ồ?” Lương Diệp quét mắt cho Vương Điền, cười nói tiếp: “Vậy nếu công chúa không ngại thì có thể kể xem thích chỗ nào ở trẫm.”
Tiếng xì xào bàn tán lập tức vang lên trong đại điện. Văn Thái phó ngồi đó giận đến đỏ mặt tía tai, nhỏ giọng vỗ bàn một phát: “Bại hoại văn nhã! Đúng là bại hoại văn nhã!”
“Xin Thái phó hãy bớt giận.” Vân Phúc buồn rười rượi vỗ lưng giúp ông cụ.
“Được rồi Tử Dục. Dẫu sao Nguyệt Lệ cũng là con gái nhà lành, sao con lại đường đột thế?” Thôi Ngữ Nhàn cười nói.
“Không sao đâu ạ.” Thân Nguyệt Lệ ngẩng mặt cười nhìn Lương Diệp, cất cao giọng: “Mọi người chưa biết dáng vẻ chân thật của Bệ hạ nên có điều gièm pha, còn trong mắt Nguyệt Lệ, Bệ hạ sở hữu cả dung mạo lẫn phong thái tựa rồng phượng, uy nghi hiển hách, tấm lòng thiện lương và phẩm chất thanh cao vừa như trăng tỏ trên bầu trời, vừa giống ngọc sáng chốn biển sâu. Dĩ nhiên thần có lòng muốn ôm trăng nâng ngọc, vì Bệ hạ, dẫu phải đánh đổi chín mạng này vẫn quyết không hối hận.”
Lời tỏ tình nồng cháy tuôn một tràng khiến mọi người trong đại điện đứng hình, đến Đại vương tử Lâu Phiền cũng bỏ bớt thời gian ho ra máu của mình ra để ngẩng đầu hăng hái hóng chuyện vui.
“Chuyện này…” Biện Vân Tâm nhấc khăn che miệng, hơi phiền ghét nhíu mi: “Công chúa Nguyệt Lệ à, dẫu sao cô cũng là con gái nhà lành, sao lại nói năng bộc trực thế.”
“Không biết xấu hổ là gì.” Không biết ai bên dưới lẩm bẩm một câu.
“Nếu Nguyệt Lệ đã xiêu lòng trước Tử Dục đến vậy thì… Tử Dục, con thấy sao?” Thôi Ngữ Nhàn nhìn sang Lương Diệp, trông có vẻ hơi buồn rầu.
“Bẩm Thái hoàng Thái hậu nương nương và Bệ hạ.” Phó sứ Đông Thần đứng dậy nói: “Từ thuở trước, giữa Đông Thần và Bắc Lương đã có mối liên minh Lâm Đồ, tương ứng với việc các quốc gia trong đó có thể kết thành thông gia. Huống hồ công chúa nước chúng thần cũng không dưng trao tấm lòng cho Bệ hạ. Sở dĩ như vậy là bởi năm xưa trên đường băng qua Bắc Lương, công chúa từng cứu Bệ hạ một mạng, Bệ hạ còn đưa cho công chúa tín vật. Kể từ ấy, công chúa cứ nhớ nhung hoài không quên…”
Câu chuyện được biên diễn đến ly kỳ khúc chiết, khiến tất cả người nghe đều hơi bần thần.
“Ta vẫn còn giữ ngọc bội Bệ hạ đích thân đưa.” Thân Nguyệt Lệ lấy ngọc bội ra từ trong lòng: “Ta đã nâng niu suốt mười năm nay, Bệ hạ nhìn là sẽ biết ngay.”
Vân Phúc nhận lấy ngọc bội, rảo bước dâng lên.
Lương Diệp nhếch môi cầm lấy ngọc bội ngắm nghía tường tận, nét cười bỗng cứng đờ.
Vương Điền trong góc thấy rõ ngọc bội kia thì vẻ mặt thoáng thay đổi. Anh cúi xuống nhìn ngọc bội gắn tua rua màu đỏ lửa bên hông mình…
Hai chiếc ngọc bội*giống hệt nhau, hoa văn thậm chí có thể ghép lại thành một thể hoàn chỉnh.