Đến ngày lành tháng tốt đã định, cô chỉ phối hợp thực hiện các khâu của chương trình với Đàm Yến Tây. Toàn bộ quá trình chủ yếu mang ý nghĩa xã giao, không có gì đáng để rườm rà.
Còn về hôn lễ bên Chu Di thì hoàn toàn tổ chức theo mong muốn của cô.
Sau khi bàn bạc với studio tiệc cưới, cô quyết định hay là tổ chức một đám cưới phong cách “lễ hội công viên” nhỉ?
Sân tiệc cưới sẽ bố trí thành một “con phố”, hai bên là các cửa hàng và quầy sạp lễ hội nhỏ, thiết lập nào là cửa hàng kẹo, cửa hàng nước ép trái cây tươi, rồi tiệm quà vặt, tiệm hoa nhỏ, tiệm bưu thiếp và quà lưu niệm…
Bên trong sẽ trưng bày la liệt các “hàng hóa”, toàn bộ do Chu Di, Cố Phỉ Phỉ, Chu Lộc Thu và Tống Mãn chọn lựa tỉ mỉ.
Thời gian cử hành hôn lễ sẽ vào thời điểm hoàng hôn, sau khi kết thúc là phần tiệc buffet.
Đến khi trời tối, đèn vừa sáng lên cũng là lúc bắt đầu buôn bán “lễ hội công viên”, đèn đuốc trong “con phố” cũng rạng ngời. Các chuỗi đèn nhỏ lập lòe đáng yêu.
Trong dàn âm thanh ngoài trời, nhạc được phát theo danh mục mà mọi người đã tuyển chọn, giai điệu sôi động vui tươi.
Bầu không khí như được nhuộm một màu sắc tựa mật ong.
Khách khứa tham dự không nhiều, đều là bạn bè thân thiết của cô dâu chú rể.
Mọi người có thể làm khách thăm quan cũng có thể xem mình là chủ “cửa hàng” và có những giây phút vui vẻ.
Cố Phỉ Phỉ mở một quầy chiêm tinh, mặc chiếc áo choàng tím hóa trang thành cô phù thủy, bói bài tarot và quả cầu pha lê, xem như một trận làm loạn mà không phải chịu trách nhiệm.
Chu Lộc Thu phụ trách một “tiệm nail”, trang bị đầy đủ, ngay cả đèn UV cũng có.
Tống Mãn thì chỉ lo kéo Bạch Lãng Hi đi dạo ăn uống, không bỏ qua bất kỳ nơi nào có ánh sáng tốt để dừng lại chụp ảnh.
Về phần Chu Di và Đàm Yến Tây thì sau khi kết thúc nghi lễ, hai người đã thay sang quần áo thoải mái hơn.
Chu Di mặc một chiếc đầm dạng cổ điển trắng, trên tóc kẹp một miếng vải lụa trắng mỏng. Đàm Yến Tây cũng thay một bộ âu phục nhẹ nhàng phong cách cổ điển, hoàn toàn tương xứng với cô. Bộ âu phục này mặc lên người anh càng toát lên khí chất ung dung nhàn nhãn của một vị lãng tử trong phim ảnh.
Lúc này, Chu Di kéo tay Đàm Yến Tây đi đến trước tiệm bánh trứng HongKong.
Chu Di cười nói: “Đàm công tử, em đang giúp anh ăn gian đó. Còn nhớ chuyện anh đã đồng ý với em không? Có lẽ anh sẽ không bao giờ chịu đi ăn quán lề đường với em nên lần này miễn cưỡng xem như anh đã thực hiện lời hứa đi.”
Đàm Yến Tây không cảm thấy quá cảm kích mà bảo mình chưa từng nói là không đi, chỉ là vẫn còn đang làm công tác chuẩn bị tâm lý thôi.
Chu Di thờ ơ vạch trần anh: “Hai năm rồi còn chưa chuẩn bị xong. Em biết nhà tư bản các anh toàn chỉ biết lời ngon tiếng ngọt lúc dụ người ta ký hợp đồng thôi, vừa quay đi đã từ chối năm lần bảy lượt rồi.”
Đàm Yến Tây phì cười: “Được được được, hôn lễ kết thúc, anh sẽ đi ăn cùng em, có được không?”
“Ai lại đi dạo phố lúc hôn lễ kết thúc?” Chu Di ghé tai anh thủ thỉ: “…Không làm chuyện chính sao?”
“….” Đàm Yến Tây thừa nhận mình muốn làm chuyện chính ngay lúc này.
Đến mười giờ rưỡi tối, “lễ hội công viên” lục tục đóng quầy.
Trong khách sạn có đặt phòng nên mọi người có thể về đó để nghỉ ngơi, tối nay Đàm Yến Tây và Chu Di cũng sẽ ở lại khách sạn.
Nhưng hai người còn chẳng có cơ hội “làm chuyện chính” ngay, chẳng biết ai mở đầu mà về khách sạn chưa đến nửa giờ thì mọi người lại “kéo nhau” đến phòng của Đàm Yến Tây và Chu Di, mang theo cả rượu và đồ ăn vặt bảo là muốn “náo động phòng”.
Đàm Yến Tây: “Trò bã đậu gì đây!”
Không một ai nghe anh.
Người ầm ĩ lên đầu tiên là người bạn xấu xa cả đời của anh – Vệ Thừa.
Vệ Thừa đề nghị “náo động phòng” thì cũng phải văn minh, mọi người đều là người có mặt mũi thể diện, thôi thì hay là hỏi vài vấn đề đi: “Ai cũng bảo Đàm tổng thương vợ, vậy bọn tôi hỏi cậu nhá.”
Dự cảm Đàm Yến Tây mách bảo đây có lẽ là một cái hố to.
Vệ Thừa hỏi: “Xin hỏi Đàm tổng sinh nhật bà xã của cậu là ngày nào?”
“Ngày 25 tháng 10.”
“Thích thành phố nào nhất?”
“Paris.”
“Học Đại học ở đâu?”
“Học viện ngoại ngữ Bắc thành?”
“Cấp ba ở trường nào?”
“Bát trung Bắc thành.”
“Chiều cao?”
“168.”
Đàm Yến Tây bắt chân lên, vẻ mặt ung dung như muốn nói “cậu cứ hỏi đi, không biết thì xem như tôi thua”.
Vệ Thừa nhìn anh, giọng điệu đột ngột thay đổi: “Mang size giày bao nhiêu?”
“….”
“Không thích thương hiệu mắc tiền nào nhất?”
“….”
“Thích uống trà sữa hiệu nào?”
“…”
“Son môi thường dùng nhất của hãng nào và màu số mấy?”
“…”
Chu Di cười ngã lăn quay, không màng hình tượng ôm lấy Cố Phỉ Phỉ.
Mọi người rối rít cười rộ lên, Đàm tổng như thế là không được, như này là không đạt tiêu chuẩn làm chồng rồi.
Vẻ mặt Đàm Yến Tây buồn rầu.
… Mẹ nó, có bao nhiêu người có thể vượt qua đống câu hỏi chết tiệt này? Nó thậm chí còn không nằm trong phạm vi câu hỏi thông thường.
Vấn đề tương tự bảo Chu Di trả lời thì cô cũng không đáp được.
Vệ Thừa bảo: “Mia, ở đây đang có người muốn tự vả mặt, em có muốn thành toàn cho cậu ta không?”
Chu Di cười ngặt nghẽo: “…Size 44, Đàm tổng không quá yêu thích bất kỳ một thương hiệu nào, nếu nói không thích nhất thì chắc là Gucci. Không uống trà sữa, còn câu hỏi cuối cùng, trả lời về đồng hồ đeo tay anh ấy thích đeo nhất à? Mẫu kỷ niệm Lange 1815 “Tribute to Ferdinando Adolfo Lange” của hãng A.Lange & Sohne, một chiếc đồng hồ đeo tay bấm giờ Tourbillon…..”
Mọi người đồng loạt nhìn về phía Đàm Yến Tây, phục không?
Đàm Yến Tây: “…Thật sự không tiết lộ đề từ trước chứ?”
Vệ Thừa: “Xem thường ai đó!”
Đàm Yến Tây tâm phục khẩu phục.
Sau đó mọi người khui mấy chai rượu vang, chơi đến nửa đêm mới giải tán ai về phòng nấy.
Đàm Yến Tây rửa mặt sau Chu Di, xong xuôi mới quay về phòng ngủ.
Chu Di đang nằm sấp trên giường xem những thẻ chúc phúc viết tay nhận được trong thùng thư bố trí ở lối ra “lễ hội công viên” hôm nay.
“Trăm năm hạnh phúc, trăm năm hạnh phúc, trăm năm hạnh phúc….” Cô đóng một phong thư lại rồi mở cái tiếp theo ra: và cả “sớm sinh quý tử.”
Hai chân cô cong lên, ống quần ngủ lụa màu hồng tuột xuống để lộ ra bắp chân trắng nõn nà.
Đàm Yến Tây không khỏi đưa tay ra nắm lấy cổ chân với khớp xương rõ ràng của cô. Hai chân đang đung đưa của cô dừng lại, anh cúi người tóm gọn mái tóc dài của cô vào tay rồi ghé chóp mũi sát vào cần cổ. Anh cười trầm ấm: “…Trăm năm hạnh phúc là chắc chắn rồi. Bây giờ thực hiện vế sau nhé?”
Trong quá trình đưa đẩy mê mệt, Đàm Yến Tây vẫn còn nhớ đến những câu hỏi quan trọng ban nãy. Anh lấy lực xuyên qua, lời nói trước sau vẫn càn rỡ như vậy: Di Di, em nói xem sao họ không hỏi số đo ba vòng của em? Anh có thể trả lời chính xác đến cả hai con số đơn vị nhỏ phía sau đấy.
Chu Di cắn một phát vào bả vai anh, vô cùng tàn nhẫn.