Hạo Thiên sau kho dọn dẹp đã lo lắng chạy lên phòng tìm vợ. Nhìn thấy Thẩm Như từ phòng tắm ra lại càng thêm lo lắng không yên.
-Em lại vừa ói sao?
-Không có… là em muốn tắm rửa một chút.
-Em làm anh sợ đó.
-Em xin lỗi.
Thẩm Như nhẹ nhàng bước tới ôm lấy anh, có vẻ vì đang rất hạnh phúc nên cô muốn ôm anh như vậy. Hạo Thiên không hiểu chuyện gì nhưng được cô ôm thì mọi lo lắng cũng tan biến, chỉ biết vòng tay ôm chặt lấy cô.
-Sao bỗng dưng lại ôm anh như vậy.
-Tại em muốn thôi, anh không muốn sao?
-Đồ ngốc.
Hạo Thiên nói rồi lại ôm cô chặt hơn, yêu chiều hôn lên mái tóc thơm mùi hoa sữa. Không gian ngọt ngào này lại một lần nữa bị nhóc Bảo Bảo quấy phá. Giọng nói lanh lảnh vang lên từ phía cửa.
-Mami, mami làm sao vậy ạ? Đã đỡ chưa?
Thẩm Như vội buông anh ra, vòng tay mở rộng ôm lấy tiểu Bánh Bao vào lòng an ủi. Bảo Bảo cũng vì lo lắng cho mẹ nên mới vào phòng, vậy mà ông bố nào đấy lại mặt đen ngồi xuống giường tỏ vẻ không quan tâm. Bảo Bảo rất thương mẹ nên vừa thấy mẹ bệnh đã lo lắng không yên, miệng nhỏ vì vậy mà cũng líu lo theo.
-Mami, mami không khoẻ chỗ nào? Hay là con xoa bóp vai cho mami nhé.
-Mẹ không có sao, chỉ là mệt một xíu.
-Thế mẹ bị sao vậy ạ?
-Mẹ không biết nữa.
-Hay con gọi chú Nhất Văn tới khám cho mẹ ạ. Lần trước con bị đau bụng, chú Nhất Văn khám cho con, cho con thuốc, con uống một chút đã hết ngay. Chú Nhất Văn giỏi lắm ạ.
Hạo Thiên nhìn cái miệng nhỏ nói không ngừng cũng chỉ biết bật cười. Nhóc con có vẻ theo gen của mẹ nhiều hơn nên mới có cái tính nhanh miệng như vậy. Thấy vợ mệt nên Hạo Thiên vẫy tay ngoắc Bảo Bảo về phía mình.
-Bảo Bảo, con qua đây với ba để mẹ nghỉ ngơi.
-Dạ.
Nhóc thương mẹ nhưng cũng yêu ba lắm, chỉ nghe thôi đã chạy lại ôm lấy cổ ba không rời. Vậy mà ông ba nào đó suốt ngày đi ghen tỵ với cậu nhóc. Thẩm Như bỗng chốc buồn ngủ nên đã nằm yên trên giường chìm vào giấc ngủ say. Hạo Thiên sợ rằng nhóc con lại miệng lưỡi lanh lợi nên đã bịt miệng nhóc, bế nhóc xuống nhà để cô được yên tĩnh.
Bảo Bảo bị ba xách xuống nhà cũng đã nói rất nhiều chuyện, hết cái này tới cái khác khiến anh nghe thôi cũng khô họng dùm bé.
-Baba, tại sao baba không đi làm bác sĩ giống chú Nhất Văn ạ?
-Tại sao ba phải làm bác sĩ giống chú Nhất Văn?
-Tại vì bác sĩ cứu người ạ.
-Rất giỏi, nhưng mà ba phải làm chủ tịch tập đoàn nhà mình để sản xuất đá quý và thời trang cho mọi người.
-Công việc của ba chả ý nghĩa chút nào.
Hạo Thiên đen mặt, oắt con nhà anh cái gì cũng giỏi, giỏi nhất là chọc điên ba nó. Dù có chút bất lực và mệt mỏi nhưng mà anh cũng rất yêu nhóc. Cho dù có hàng vạn câu hỏi vì sao mỗi ngày thì anh cũng kiên trì trả lời cùng con.