– Rõ!
– Thiện Lâm Ngữ!
– Có!
– Nam Môn!
– Những người còn lại theo ta….
Mệnh lệnh liên tục được phát ra. Những người tiến lên nhận lệnh bài đều xoay người lập tức rời đi mà không có một người nào hỏi nguyên nhân! Mấy người này đều lã bộ hạ cũ của Quân Chiến Thiên, cũng là lực lượng quân sự trung kiên của Quân gia, đối với mệnh lệnh của Quân Chiến Thiên chỉ có chấp hành chứ không có hỏi vì sao!
Cho dù là chết!
Nhất là Trầm Châu Nam, Chiến Quý Thiên, Thiện Lâm Ngữ, Quân Niệm Phong. Bốn người này là tứ đại chiến tướng đắc lực nhất của Quân lão gia tử! Cũng là bốn tên cuồng nhân chiến tranh thiết huyết bất tuân. Riêng chỉ đối với mệnh lệnh của Quân Chiến Thiên, bất luận là đúng hay sai đều một mực chấp hành! Và họ cũng là lực lượng trung kiên trong tập đoàn quân sự của Quân gia hiện nay!
Đám tướng quân nhận lệnh rời đi, thần sắc trong mắt Quân Chiến Thiên lại càng trở nên lạnh lẽo.
Mạc Tà, hãy nhìn gia gia báo thù cho cháu! Phàm là những kẻ đã từng đối đầu với cháu, phàm là những kẻ hiềm nghi, tối nay, bọn chúng sẽ đều chôn cùng cháu.
Khi mà tiếng trống trận vừa mới vang lên……….
Đêm khuya, trong hoàng cung, Hoàng Đế bệ hạ Thiên Hương quốc Dương Hoài Vũ cả kinh nằm dậy, quát:
– Tiếng gì vậy?
Vị hoàng đế đã từng đi chinh chiến sa trường này cảm thấy nguy cơ rất rất lớn, một nguy cơ ngay trong thời thịnh thế! Nó giống như…. giống như có chuyện kinh thiên động địa gì đó đang phát sinh.
Ngoài tẩm cung, một giọng nói the thé vang lên:
– Bẩm bệ hạ, hình như là. tiếng trống trận.
– Tiếng trống trận sao?
Hoàng Đế nhướng mày, đột nhiên cả kinh.
– Trống trận? Trống tụ tướng!
Sắc mặt đại biến! Hoàng đế xoay người xuống giường, tiện tay khoác chiếc ao choàng ra ngoài, bên trong chỉ còn nội y bước ra ngoài đưa tai nghe ngóng một hồi, càng nghe, sắc mặt hắn càng trở nên trầm trọng.
Quân Chiến Thiên!
Hoàng Đế vừa nghe đã biết đây chính là tiếng trống trận của Quân Chiến Thiên! Ngoại trừ trống tụ tướng của Quân Chiến Thiên ra, trong kinh thành không có âm thanh nào hùng tráng thảm thiết như thế! Cũng chỉ có trống trận của Quân Chiến Thiên mới có thể phô ra uy thế như vậy, uy thế đủ để chấn động cả thành Thiên Hương!
– Hôm nay rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao trẫm không biết hả?
Hoàng Đế bình tĩnh chậm rãi hỏi. Lúc này dù có làm cái gì cũng được, duy chỉ có nogs vội là không thể. Chỉ có hỏi chuyện gì xảy ra mới biết được Quân Chiến Thiên vì sao lại đánh trống tụ tướng vào lúc này! và cũng chỉ có vậy mới có thể tìm ra đối sách hóa giải được.
– Nô tài không biết!
Vừa hỏi xong, sáu gã nội thị bên người đồng thời quỳ xuống, không người nào dám trả lời.
– Tra!
– Bẩm Hoàng Thượng, nô tài nhớ, một canh giờ trước Linh Mộng công chúa có cầu kiến Hoàng Thượng, không biết là có chuyện gì.
Phía sau Hoàng Đế, một tên thái giám tuổi độ trung niên cẩn thận tiến lên trước một bước, the thé đáp.
– Linh Mộng? Nó có chuyện gì? Linh Mộng luôn luôn nhu thuận, nếu không có việc lớn thì căn bản sẽ không quấy rầy trẫm vào giờ này! Vì sao không bẩm báo cho trẫm?… Người nào lớn mật như vậy, dám can dự vào việc này!
Hoàng Đế ngay lập tức tìm ra được điều kỳ quái trong đó.
“……..”
Thái giám kia lắp bắp không nói nổi thành lời, ánh mắt liếc liếc vào trong tẩm cung.
– Mau mau truyền Linh Mộng đến gặp trẫm!
– Dạ!
– Mạnh phi! Đi ra cho trẫm!
Hoàng Đế gầm lên một tiếng, một mỹ nữ khoác trên mình một tấm lụa mỏng phất phơ đi ra, quỳ trên mặt đất.
– Trẫm hỏi ngươi, Linh Mộng tìm trẫm có chuyện gì? Ngươi vì sao lại không tiếp?
Ánh mắt Hoàng Đế bệ hạ lạnh lẽo không có một chút ấm áp.
– Công chúa nàng……… nàng nói bị người ám sát, nhưng nô tì, nô tì thấy nàng cũng không bị thương, lời nói cử chỉ vẫn như thường ngày, nên nô tì đoán là tiểu hài tử càn quấy. Hơn nữa bệ hạ ngài khi đó đã ngủ nên nô tì…… không dám làm phiền.
Mạnh quý phi thận trọng đáp.
– Con gái của trẫm bị người ta ám sát. Ngươi còn ngăn nó, không cho nó gặp người cha là ta; không ngờ lại còn cho rằng tiểu hài tử càn quấy nữa chứ? Ha ha ha ha… Ngươi thật đúng là ái phi tốt của trẫm!
Giọng nói của Hoàng Đế bệ hạ trở nên ôn hòa, tựa như hoàn toàn không để ý đến việc đó, nhưng vị Mạnh quý phi đang quỳ trên mặt đất kia thì cả người run rẩy. Nàng biết, nếu Hoàng Đế bệ hạ dùng giọng điệu này nói chuyện thì nhất định phải có người đầu rơi xuống đất!
Hoàng Đế nhẹ nhàng ghé vào bên tai nàng, thấp giọng nói:
– Biết trước được ngươi cũng không có lá gan như vậy. Chỉ có điều, lão Đại nhận lời chuyện của ngươi chắc chắn sẽ không thể làm được. Và trẫm cũng không để hắn làm đâu!
Mạnh quý phi ngay tức khắc mở to hai mắt nhìn sợ hãi, cả người ngồi phịch trên mặt đất.
– Dẫn Mạnh phi đi tống vào lãnh cung chờ xử lý! Bất luận kẻ nào không được tiếp xúc!
Hoàng Đế rất bình tĩnh tuyên bố vận mệnh của vị Mạnh quý phi đã từng trên vạn người này.
– Phụ hoàng!
Linh Mộng công chúa vội vàng chạy đến, đến cả mái tóc vẫn có chút rối loạn.
– Không cần vội vã. Hôm nay rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Lại đây kể cho phụ hoàng. Cẩn thận kể lại.
Hoàng Đế trông thấy con gái của mình liền hiền lành cười, tựa như vừa rồi hoàn toàn không phát sinh chuyện gì, ánh mắt thâm hàn cũng đã được thu lại một cách tài tình.
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 1: Tà Quân Vấn Thế