Lâm Sơ Lãng nhíu mày, nói rồi muốn đi đến chỗ kia xem hai người nói chuyện gì.
Có chuyện gì mà nói cười vui vẻ thế kia!
“Anh vội gì chứ?” Lâm Sơ Thịnh khẽ cười lên.
Lâm Sơ Lãng cắn răng, “Con nhóc kia từ nhỏ đã không bằng em rồi, em nhìn cái vẻ mặt nó đi, chồng sắp cưới đang đứng chỗ kia mà còn liếc mắt đưa tình với người yêu của em kìa.”
“Thế là liếc mắt đưa tình hả?”
“Em không sợ nó đến cướp bạn trai đi à.”
“Nếu dễ bị cướp như vậy thì em cần gì phải ở bên anh ấy.”
“…”
Tuy rằng điều này cũng có lý, nhưng Lâm Sơ Lãng vẫn thở dài, hai người đều là em gái họ nhưng tính cách thì khác nhau trời vực.
Một đứa thì không thích tranh giành, còn đứa kia thì dù gì cũng phải giành lấy thứ không thuộc về nó.
Lâm Sơ Thịnh không phải không thích tranh giành, mà cô tin tưởng Quý Bắc Chu, hơn nữa tình cảm không phải là thứ muốn lấy là lấy đi được.
—
Trương Duyệt Nhiên nhìn thấy Quý Bắc Chu cười với cô ta, khuôn mặt nhỏ ửng đỏ lên, càng tô điểm thêm vẻ quyến rũ xinh đẹp.
“Hai người họ vẫn luôn có quan hệ tốt với nhau, nghe nói đến tận bây giờ mà vẫn còn thường xuyên ra ngoài với nhau, tình cảm thân thiết hiếm thấy đấy.”
“Thường xuyên ra ngoài với nhau à?” Quý Bắc Chu nhướng mày.
“Bọn tôi đều là bạn học mà, có vài người bạn chung, tôi nghe họ nói thế.”
“Nghe nói…”
“Nhưng mà chị họ không có quan hệ gì với người kia đâu, dù sao anh ta cũng kết hôn rồi.”
Trương Duyệt Nhiên làm như đang nói giúp Lâm Sơ Thịnh, vẻ mặt ngây thơ vô tội, nhưng những lời này đi vào trong lỗ tai Quý Bắc Chu lại như thành một câu chuyện khác.
Cực kỳ khó chịu!
“Cũng trùng hợp thật đấy, cái người kia cũng họ Quý, tên là Quý Thành Úc, không biết anh có biết hay không.”
Quý Bắc Chu vẫn cười, “Biết chứ.”
“Thật à?” Giọng nói của Trương Duyệt Nhiên còn mang vẻ kinh ngạc.
“Không chỉ biết đâu, tôi còn rất quen thuộc nữa.”
“Thế…” Trương Duyệt Nhiên cười gượng lên, “Thế đúng là trùng hợp quá.”
“Không trùng hợp.” Quý Bắc Chu nhìn về phía cô ta, “Tôi là anh của cậu ta.”
“!!!”
“Anh ruột!”
Trương Duyệt Nhiên hoàn toàn không ngờ đến điều này, vẻ mặt cô ta lúc xanh lúc trắng.
“Chuyện đêm nay tôi làm đều là vì mặt mũi của Thịnh Thịnh, tôi nhận tâm ý muốn cảm ơn của cô với chồng sắp cưới, còn không cần mời cơm đâu.”
Những lời này của Quý Bắc Chu đã có ý cự tuyệt rồi.
Sắc mặt Trương Duyệt Nhiên tái nhợt, cô ta không thể ngờ người trước mặt này lại là anh trai của Quý Thành Úc.
Hai anh em mà dáng vẻ rồi khí chất hoàn toàn khác nhau!
Sao có thể là anh em ruột được?
“Còn nữa…” Quý Bắc Chu vẫn cười với cô ta, nhưng giọng nói lại có vẻ thờ ơ lạnh nhạt, “Tôi ghét nhất những người bịa đặt nói xấu sau lưng người khác.”
“Bọn họ có thường xuyên ra ngoài với nhau hay không, nếu như cô không tận mắt nhìn thấy thì đừng có lan truyền linh tinh khắp nơi, không phải chịu trách nhiệm thì cũng bị tội phỉ báng bịa đặt đấy.”
Quý Bắc Chu cũng đâu có ngốc, lúc nãy anh cho cô ta số liên lạc cũng là vì nể mặt mũi của Lâm Sơ Thịnh.
Nếu cô ta đã thích ra vẻ ta đây như thế thì sao anh lại giữ mặt mũi cho cô ta làm gì.
Từ trước đến nay anh luôn là người không để cho người phía mình phải chịu ấm ức, hơn nữa người mà cô ta nói đến lại là em trai anh và người anh thích.
Trương Duyệt Nhiên ngây người như bị sét đánh!
Cô ta không ngờ được thân phận của Quý Bắc Chu, tâm tư bị lật tẩy cũng không sao, người này lại còn nói lại công kích cô ta, giống như dẫm đạp mặt mũi cô ta ở dưới đất.
Cô ta cực kỳ lúng túng, đứng sững ra một chỗ không biết phải làm sao.
Mà Quý Bắc Chu nhìn thấy hai vợ chồng Lâm Kiến Nghiệp đã đi lấy xe qua đây rồi, còn cười nói với cô ta một câu:
“Chúc cô đính hôn vui vẻ!”
Trương Duyệt Nhiên xấu hổ và giận dữ không chịu nổi, ước gì có thể mắng một câu:
Vui vẻ cái đầu ông mày!
Đã thành cái trò này rồi mà còn vui vẻ được?