Sau khi cửa phòng ngủ đóng lại, cô như bay tới trước gương, cái đầu ổ quạ này, bộ đồ ngủ hai dây này…
Má nó! Hình tượng xem như không còn nữa!
Thẩm Tô Khê nhón chân đi tới sát cửa, dán tai lên nghe động tĩnh bên ngoài.
–
Sau khi thanh âm biến mất, Trần Kỳ mới hất tay Giang Cẩn Châu ra, tức giận đến mức lắp bắp: “Cậu bị khùng hả.”
Giang Cẩn Châu bâng quơ nói: “Cô ấy da mặt mỏng, nếu biết cậu ở đây sẽ rất xấu hổ.”
Trần Kỳ: “…..?”
Cho nên tôi đã làm gì sai?
Giang Cẩn Châu không kiên nhẫn mà thúc giục: “Không có việc gì thì cậu rời đi được rồi.”
Trần Kỳ lần này tới xác thật là có chuyện, anh vẫn luôn tham gia suốt quá trình điều tra Diệp Triệu, tự nhiên biết được quá khứ Thẩm Tô Khê từng trải qua. Không đến mức gọi là đau đớn thay cô, chỉ có chút cảm khái, ai ngờ được cô gái bình thường nhanh nhẹn dũng mãnh lại có một mặt yếu đuối đến thế.
Trần Kỳ hỏi: “Cô ấy bây giờ thế nào rồi?”
Giang Cẩn Châu không nâng mí mắt, chỉ đáp: “Cô ấy vẫn luôn rất tốt.”
“Vậy cậu tính thế nào?”
“Đang chuẩn bị.” Giang Cẩn Châu bỗng cười rộ lên.
Trần Kỳ biết trong lòng anh đã có chủ ý, nên cũng không hỏi nhiều: “Tới lúc đó có cần anh em hỗ trợ cái gì thì cứ mở miệng.”
Giang Cẩn Châu sảng khoái đồng ý.
Qua khoảng chừng mười phút, Thẩm Tô Khê bước ra từ phòng ngủ, nhìn thấy Trần Kỳ, cô tự nhiên nói: “Trần Kỳ, sao cậu tới đây?”
Trần Kỳ cười thầm trong lòng.
Thẩm Tô Khê ngồi xuống bên cạnh Giang Cẩn Châu: “Vừa nãy tôi mới mơ thấy cậu đó.”
Trần Kỳ: “……”
“Mơ thấy chân tóc của cậu lùi về sau 5 cm.” Thẩm Tô Khê lộ ra dáng vẻ một lời khó nói hết: “Quả nhiên, hiện thực bao giờ cũng khốc liệt hơn trong mơ, chân tóc cậu bây giờ ít nhất phải lùi 7 cm.”
Lúc trước Trần Kỳ để tóc mái, nhìn không thấy chân tóc. Hiện tại cạo đầu đinh, sạch sẽ thanh mát đâu chưa thấy, chỉ thấy đầu hơi hói hói.
Trần Kỳ như bị ngàn mũi tên xuyên vào đầu gối, trước khi đau đến chết, anh tùy tiện tìm cớ rời đi.
Trước khi đi, Trần Kỳ đột nhiên quay lại nói với cô: “Chị dâu, hi vọng ngày mai cũng là một ngày tràn đầy năng lượng!”
“……”
Trần Kỳ đi rồi, Thẩm Tô Khê hỏi Giang Cẩn Châu: “Cậu ta bị sao vậy?”
Giang Cẩn Châu nghiêm túc nói: “Bị người ta ghét bỏ nhan sắc nên quyết tâm mỗi ngày nói một lời hay ý đẹp để lấy lại động lực sống.”
Thẩm Tô Khê “a” một tiếng, đồng tình với anh: “Cậu ta có thể kiên trì tới bây giờ đã không dễ dàng gì.”
–
Hạ Hòa đã xuất viện một tuần trước, bây giờ đang tiếp tục đi học.
Thứ bảy, Thẩm Tô Khê tới tiệm đồ nướng tìm cô bé, Lục Lễ cũng đang ở đó.
Hai đứa trẻ ngồi ở góc làm bài tập, thỉnh thoảng lại ríu ra ríu rít.
Thẩm Tô Khê nghiêng người, dỏng tai lên nhiều chuyện.
Hạ Hòa: “Lục Lễ, sau này chúng ta học cùng một trường đại học đi.”
Lục Lễ: “Không được.”
“Tại sao?”
“Cậu thi không đậu.”
“……”
“Mình sẽ cố gắng học tốt mà.”
“Vậy cậu làm hết bộ đề này đi đã.”
Hạ Hòa không vui: “Mình nói thật đó.”
Lục Lễ bỗng nhiên dừng bút, quay sang nói: “Không nhất thiết phải học cùng trường, cùng thành phố là được rồi.”
Hai mắt Hạ Hòa sáng lên.
Lục Lễ mất tự nhiên dời mắt: “Mình có thể đi tìm cậu.”
Cô bé bật cười rạng rỡ: “Ngoéo tay đi, nói rồi không được đổi ý đâu nhé.”
“Ấu trĩ.” Nói vậy nhưng Lục Lễ vẫn ngoan ngoãn đưa tay qua.
Thẩm Tô Khê chống cằm, trong lòng ngập tràn cảm xúc.
Cô và Giang Cẩn Châu mà yêu sớm có khi bây giờ đã có con rồi.
Thấy cô dần thất thần, bên cạnh có người hỏi “Em nghĩ gì đó?”, Thẩm Tô Khê vô thức nói mà chưa kịp suy nghĩ: “Muốn có con với anh.”
Giang Cẩn Châu: “?”
Thẩm Tô Khê: “….?”
Cô bình tĩnh xoay người lật mặt: “Sao anh có thể suy nghĩ như vậy? Chúng ta còn chưa xem bát tự nữa.”
Giang Cẩn Châu hơi ngừng lại, rồi đột nhiên anh nâng tay cô lên, vẽ vẽ lên bàn tay cô: “Bây giờ có rồi.”
Thẩm Tô Khê kiềm xuống khóe môi cong lên.
Thật là ấu trĩ.
“Đi thôi.” Giang Cẩn Châu dắt tay cô.
“Đi đâu cơ?”
Khóe mắt anh dần tản ra ý cười: “Đưa em đi trải nghiệm cảm giác yêu sớm.”
–
Chỗ bọn họ tới treo biển “Thị trấn Thời gian” bên ngoài cổng, cách bài trí mang hơi hướm Hong Kong, ở giữa đặt một mô hình cỗ máy thời gian lớn.
Thẩm Tô Khê chưa từng tới đây, cô kinh ngạc không thôi, chụp liền mấy tấm ảnh.
“Anh tìm đâu ra chỗ này vậy?” Cô hỏi.
Cô ở Bắc thành lâu như vậy mà chưa từng nghe tới chỗ thế này bao giờ.
“Không phải tìm.” Giang Cẩn Châu nhàn nhạt nói: “Anh tự thiết kế.”
Ngay lúc Thẩm To Khê còn đang ngớ người, có tiếng động nho nhỏ thu hút sự chú ý của cô.
Theo bản năng cô quay sang xem, một người máy đang cầm khay đi tới chỗ bọn họ.
Trên khay là một chiếc vương miện sang trọng, thiết kế tinh xảo hơn cả cái lần trước.
Chờ tới lúc lại gần, nhìn thấy hộp nhẫn ở giữa vương miện, Thẩm Tô Khê lập tức ngơ ngẩn.
Cô quay đầu lại, chỉ thấy anh đang mỉm cười ôn hòa.
Anh chưa nói gì, nhưng cô đã hiểu tấm lòng anh.
Giang Cẩn Châu: “Có người từng hỏi anh, có phải thế giới này không còn đạo lý nữa hay không.”
Thẩm Tô Khê sững sờ nhìn anh.
Anh cười cười, tiếp tục nói: “Có thể người khác sẽ nói đúng vậy.”
“Nhưng anh muốn nói với người đó, với anh, thế giới này vẫn luôn tồn tại đạo lý.” Anh nhìn cô thật sâu: “Bởi vì cô ấy chính là đạo lý duy nhất của anh.”
Bầu không khí lặng im mấy phút đồng hồ.
Thẩm Tô Khê nhìn anh rồi bật cười: “Cô ấy biết rồi… Em thay cô ấy đồng ý.”
Đuôi mắt anh khẽ cong lên.
Thẩm Tô Khê cho rằng tiếp theo sẽ tới giai đoạn ôm ấp hôn hít bế công chúa, nào ngờ Giang Cẩn Châu kéo cô sang một phòng khác.
“Đi đâu nữa vậy?”
“Đi làm quen chúng ta tuổi 18.” Anh nói.
Căn phòng không lớn, ở giữa bày một cây dương cầm, sáng lòa dưới ánh đèn sân khấu.
Xung quanh treo đầy ảnh chụp, tất cả đều là cô thuở niên thiếu, và cả Giang Cẩn Châu.
Trong đó có một bức ảnh cô đang gác cằm trên bàn học, hai mắt nhìn thẳng về phía trước.
Mà ngay bên cạnh chính là ảnh Giang Cẩn Châu gác tay ra sau lưng ghế, đầu hơi ngẩng lên, ánh mắt như đang nhìn cô.
Hai bức ảnh được sắp xếp khéo léo, tựa như cỗ máy thời gian tạo ra một quãng ký ức tươi đẹp dành riêng cho hai bọn họ, vượt qua cả không gian thời gian.
Tựa như một loại bù đắp với những tiếc nuối đã qua.
Chỉ trong một cái chớp mắt như vậy, Thẩm Tô Khê bất giác cảm thấy dù là quá khứ hay hiện tại, anh chưa từng vắng mặt trong nhân sinh của cô.
Ánh sáng chiếu lên người cô vẫn ấm áp mà mãnh liệt như mọi khi.
Không biết Giang Cẩn Châu lấy đâu ra hai bộ đồng phục, đưa cho cô một bộ: “Đi thay đồ thôi.”
Thẩm Tô Khê ngơ ngác một lúc rồi mới nhận lấy, ngón tay cô vô thức vuốt v3 khóa kéo đồng phục.
Logo vô cùng quen thuộc, là đồng phục của Nhất trung Bắc thành.
Sau khi Thẩm Tô Khê thay xong quần áo, Giang Cẩn Châu đã ngồi xuống trước dương cầm.
Cô bước tới.
Ngón tay anh tinh tế lướt qua những phím đàn, như con bướm uyển chuyển bay múa.
Tiếng dương cầm nhu hòa đưa bọn họ trở về những năm tháng tuổi 18.
Thiếu nữ tươi sáng, ngũ quan xinh xắn, vẻ đẹp như ẩn như hiện giữa ánh sáng dịu dàng.
Thiếu niên bên cạnh tràn đầy nhiệt huyết, từng đường nét đều sắc cạnh thu hút.
Ánh mắt cậu lưu luyến ôn nhu, giống như chỉ chứa cô ở bên trong.
Giang Cẩn Châu nhìn Thẩm Tô Khê, thời gian như quay ngược trở lại.
Về một ngày cuối đông buốt lạnh.
Cô đâm vào thế giới của anh.
Sau đó, cô trở thành thế giới của anh.
Nhiều năm qua đi, cô vẫn là thiếu nữ rạng rỡ năm nào, cứng cỏi và kiên cường, tràn ngập hơi thở của thanh xuân.
Khúc nhạc kết thúc, Thẩm Tô Khê nghiêng đầu nhìn vào đôi mắt anh.
Không ai lên tiếng, thời gian cũng như ngừng trôi.
Cô cong khóe môi, giọng nói vô cùng mềm mại.
“Em yêu anh.”
Nụ hôn của anh dừng trên trán cô.
“Anh cũng yêu em.”
Và sẽ vĩnh viễn yêu em.
Hoàn chính văn.