Vô cùng cẩu huyết!
Lúc gã đàn ông bặm trợn đó không biết từ đâu rút ra mấy con dao găm cùng lúc bắn tới khiến mọi người xung quanh hoảng hồn mà tránh lẹ, sợ bị vạ lây.
Sắc mặt Mặc Âu lạnh xuống, vẫn giữ nguyên trạng thái đung đua chất lỏng trong suốt trong ly tạo thành từng gợn sóng nhỏ.
Rượu động chứ người không động.
Mặc Âu lười biếng ngồi đó nhìn đám đông xung quanh như người ngoài ngồi xem náo nhiệt, chứ không phải là người gây ra náo nhiệt.
Nhìn hàng chục cái dao găm phóng tới mà Mặc Âu vẫn tỉnh bơ khiến mọi người xung quanh cũng ngơ ngác.
”Người phụ nữ kia bị mù à?”
”Chắc thế”
”Đừng dại mà chọc vào đám người đó. Bọn họ là người của gia tộc Chu gia vô cùng có máu mặt ở thành phố này. Quán bar này cũng được xem là tài sản của Chu gia”
”Vậy thì há chẳng phải người phụ nữ kia bị đẩy vào hang cọp rồi à”
”Xui thôi”
Lúc Mặc Âu định ra tay cản lại thì chàng trai bên cạnh cô không biết từ lúc nào đã đứng trước mặt cô.
Anh ta dùng một tay bắt lấy cái dao găm gần nhất, mượn lực của tay cầm dao quét qua các cái dao găm còn lại.
”Vù” mấy cái dao bay ngược trở lại, vừa hay lại cắt một nửa mảng thịt của tai bên kia.
Một tiếng bò rống lại lần nữa vang lên.
”AAAAAA! Tai tôi”
Chàng trai nọ ghét bỏ vứt cái dao găm màu đen bén nhọn xuống sàn phát ra một âm thanh rợn người.
Hai con ngươi của Mặc Âu đảo qua đảo lại trên người chàng trai đánh giá.
Chàng trai này quả là thú vị nha!
Từ trong đám người cùng bọn với gã đàn ông bị xẻo tai kia, một người phụ nữ duy nhất trong đàn lắc mông ngoáy eo tiến đến, khoanh tay trợn mắt nhìn chàng trai.
”Tống Diệp! Ai cho anh dám đánh người trong nhà hả?”
Chàng trai nhếch mép: “Người trong nhà cái con khỉ! Tôi đây không phải là người họ Chu, OK! Tôi chỉ có trách nhiệm bảo vệ cô trong kì hạn để đoạt mẹ tôi ra thôi. Đừng có ảo tưởng mà thấy người sang bắt quàng làm họ”
Người phụ nữ ăn diện trên người một bộ váy đỏ rực, hở ngược hở xuôi, cũng không biết là mặc như thế này thì thà không mặc còn mát mẻ hơn, tiến đến gần hất cằm đối diện với chàng trai:
“Á à! Gan anh có vẻ càng ngày càng không thuận lòng chủ rồi, còn dám lên giọng với tôi”
Chàng trai nọ không đáp chỉ rủa thầm: “Phiền phức”
Nhưng thanh âm nhỏ đó lại có thể lọt vào tai Mặc Âu vì hai người chỉ cách nhau với khoảng cách gần.
Mặc Âu vuốt cằm đăm chiêu suy nghĩ những chi tiết trong cuộc đối thoại của hai người trước mặt.
Tống Diệp! Không phải họ Chu…
Làm hộ vệ để đoạt mẹ!
Oh!
Có vẻ chuẩn bị lại có một màn máu rực lửa ở Chu gia nữa rồi…
Và lần này người khơi mào sẽ là cô…