“Phe hắc ám luôn cố thủ tại vương quốc rừng. Ta sẽ không phí sức cho những vấn đề khác ngoài việc duy trì sự an toàn của vương quốc.” Vương miện trên đầu Thranduil cực kì đẹp khiến toàn thân hắn càng thêm trang trọng uy nghiêm.
Vesper chớp chớp mắt, dường như đây là lần đầu tiên cô gặp một kẻ tham công tiếc việc để thần dân an cư lạc nghiệp. Đám phản diện trước đều ưa phá bĩnh.
Cô bưng ly rượu lên uống, “Độc thân quá lâu dễ thành biến thái. Chúa ơi, ngài lại còn là một lão tiên độc thân mấy ngàn năm nữa chứ.”
Thranduil lẳng lặng rút thanh kiếm trên lưng, hăm dọa, “Thanh kiếm này từng chém giết vô số con Orc và sinh vật hắc ám.”
“Vua Elf mấy ngàn năm tuổi sao lại tàn nhẫn uy hiếp người vô tội như thế, ai nghe thấy cũng đau lòng lắm đấy.” Vesper lắc đầu, tủi thân nhìn hắn.
Nếu bây giờ bạn hỏi Thranduil một việc mà hắn hối tiếc nhất cuộc đời, đó chắc chắc sẽ là nhặt nàng tiên Vanyar vô danh này về lâu đài. Hẳn hắn phải nhanh chóng quyết định đá cô xuống sông rừng, để cô tự sinh tự diệt. Cô vốn khiến người ta đau đầu còn hơn tất cả đám sinh vật hắc ám gộp lại!
Hiển nhiên Vesper chẳng hề lo lắng chút nào trước nét mặt lạnh lùng nguy hiểm kia. Cô kéo cổ tay Thranduil. Xem kìa. Lão tiên này rõ ràng là hổ giấy, bằng không thì sao lại bị cô kéo tay dễ dàng vậy. Từ trước đến nay cô luôn thuộc cá thể cặn bã.
Vesper cúi đầu nhìn cổ tay trắng nõn của hắn. Thật không công bằng. Cổ tay hắn sao mà hoàn mỹ thế. Nếu cô là ma cà rồng, mỗi ngày cô sẽ cắn một cái cho đã nghiền.
Phải chăng mạch não nữ chính chúng ta đã quá chập cheng trước vẻ đẹp kia…
Vua Elf cau mày, “Trông cô như định cắn ta vậy.”
Nên rốt cuộc hắn đã tha cái thứ gì về? Thoạt nhìn còn giống sinh vật hắc ám hơn cả tinh linh. Nhưng khi quan sát gương mặt hoàn mỹ quyến rũ này, Thranduil thực sự không thể thuyết phục mình rằng cô lại liên quan đến đám Orc xấu xí.
Trừ phi cô giống Sauron, lừa gạt thiên hạ bằng vẻ ngoài xinh đẹp thánh thiện. Vua Elf lại nhìn Vesper, người có phần lỗ mãng và không đáng tin cậy – nhưng chúa tể hắc ám không hề yếu như vậy. Ngoại trừ cái dáng đẹp ra thì cô cũng chẳng còn gì khác.
Vesper nhíu mày nhìn hắn, “Ngài đang nghĩ gì đấy, sao nhìn ta ruồng rẫy thế?”
Thranduil chế nhạo, “Ta đang nghĩ – ngoài đẹp ra cô chẳng còn gì khác.”
Vesper không tức giận chút nào, gật đầu nhiệt liệt tán thành, “Ta đẹp thật mà lị.”
Vua Elf, “…”
“Hơn nữa ta cũng thù dai lắm.” Vesper chêm thêm.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của Thranduil, Vesper nâng cổ tay hắn lên cắn.
Môi cô chạm vào da hắn. Cái chạm ấy khiến hơi thở hắn nóng hầm hập, kế đến là một cơn đau hơi nhẹ, không sâu. Hắn có thể cảm nhận được hàm răng trắng kia đang găm chặt da thịt mình. Cơn đau nhói nhói cọ sát tim hắn mang theo sự sung sướng khó tả. Nó gạt ra một khe hở và xâm nhập mãnh liệt.
Thranduil như thở chậm lại, tựa hồ trái tim đang gợn sóng khiến đầu óc hắn hoảng hốt. Tức thì, mọi thứ tại căn hầm rượu đều bị lu mờ. Vesper trước mặt hắn như lóe lên vầng sáng dịu dàng.
Bầu không khí trở nên tù đọng và khẩn trương. Vesper dời môi rất nhanh. Cô hả hê nhìn Thranduil, “Ngài phải nhớ, đừng tùy tiện đắc tội với cô nàng ngoài đẹp ra chẳng còn gì khác nhé.”
Thranduil nhìn cô chăm chú, tốn mấy giây mới thoát khỏi cảm giác mất phương hướng kia. Chỉ tại đống rượu chết tiệt này mà trong khoảnh khắc hắn đã muốn ôm nàng tiên ngốc nghếch đó vào lòng.
Hắn hắng giọng, lúc mở miệng lại chợt phát hiện giọng nói vẫn hơi khàn khàn, “Đêm nay cô ngủ trong ngục tối đi. Cánh cửa bằng đồng nặng nề sẽ khiến cô phải suy nghĩ sâu sắc về hành vi phạm tội cùng sự thô lỗ bây giờ.”
Vesper nhìn chằm chằm vào hắn rồi chậm rãi nở nụ cười xấu xa, “Ngài đỏ mặt cái gì?”
Ngay lập tức, Thranduil trừng cô đầy đáng sợ, cứ như thể Vesper là kẻ độc ác nhất Trung Địa vậy.
Còn Vesper thì chẳng e ngại chút nào. Cô cười ngọt ngào quan sát ánh mắt hắn, nơi cất chứa nước hồ xanh thẳm nhất, mang tia sáng làm say lòng người.
Vua Elf tỏ vẻ vô cảm khiến đối phương rụt rè, từ tốn nói với cô, “Xem ra cô muốn sinh hoạt lâu dài trong ngục tối.”
Vesper nhíu mày, vuốt ve đóa hoa lan cài bên ly thủy tinh, “Ngài biết không? Những lời đe dọa ta từng nghe qua đều rất quái lạ.”
Thranduil ngạo mạn liếc xéo cô, “Đe dọa? Run rẩy trong ngục tối thì cô sẽ biết ngay là đe dọa hay nói thật thôi.”
Vesper mỉm cười, cắn bông lan vừa nắn vuốt rồi bỗng đứng thẳng dậy, chống tay lên bàn gỗ sồi, nhoài người qua hôn vua Elf đẹp trai quyến rũ. Này thì ngạo mạn!
Khoảnh khắc cô chạm môi Thranduil, hắn nín thở. Thế giới của hắn đang dần sụp đổ, để mặc cô chiếm cứ mọi suy nghĩ.
Cô luồn ngón tay mềm mại vào mái tóc dài trắng bạc kia. Đôi môi mềm áp lên hắn, vừa ngậm hoa lan vừa cắn nhẹ môi dưới của hắn. Sức hút mất kiểm soát ấy kèm theo sức hấp dẫn đầy đà. Bờ môi cô mềm mại mà ấm áp, không hề khó chịu gượng gạo chút nào.
Thranduil khẽ nhíu mày – Mẹ kiếp! Tại sao kỹ thuật hôn lại xuất sắc thế nhỉ?
Vesper vòng tay qua cổ hắn, dần dần hôn sâu, song cô bỗng nhận ra lão tiên độc thân ngàn năm bắt đầu đảo khách thành chủ.
Vua Elf luồn tay vào mái tóc dài của Vesper, kéo mạnh cô về phía hắn. Hơi thở hắn nóng rực. Tinh linh trước mặt như có ma lực lay động tâm hồn hắn. Hắn hôn mãnh liệt, hung hãn chiếm lấy môi lưỡi cô.
Vesper hơi thở hổn hển. Chết tiệt, khả năng học tập của lão tiên ngàn năm sao mà xuất sắc quá!
Cô khẽ đẩy vua Elf rồi vùi đầu vào cổ hắn điều hòa hô hấp. Thậm chí khi cô rút môi còn phát ra tiếng kêu lanh lảnh.
Thranduil thở một hơi, nhanh chóng dằn cảm giác choáng váng kia xuống, Hắn hắng giọng, đương định mở miệng thì lại bị Vesper tranh trước.
Hai tay cô vẫn ôm cổ hắn. Hơi thở ấm áp phả vào lỗ tai hắn –
“Đức vua của ta, đêm nay ta ngủ trong ngục tối à?”