Minh Châu vẫn luôn nhìn vào gương mà cười, Cảnh Dực lau mặt cho cô, hôn lên môi cô, anh hỏi, “Em cười gì đấy?”
“Lần đầu tiên nhìn thấy anh, em cảm thấy anh rất lạnh lùng, và còn hơi hung dữ.” Cô mỉm cười ôm chầm cổ anh, dùng chóp mũi cọ cọ vào anh, “Em chưa từng nghĩ đến, anh lại…tốt như thế này.”
Khóe môi Cảnh Dực khẽ nhếch lên, anh hôn lên môi cô nói, “Chỉ đối xử tốt với em.”
Minh Châu cười càng rạng rỡ hơn, trong đôi mắt to tròn giống như chứa đựng ngàn vì sao rực rỡ, lấp lánh chói mắt, “Em còn tưởng rằng anh không biết nói mấy lời âu yếm như thế này.”
“Quả thật không biết.” Anh ăn ngay nói thật.
Khi Minh Châu bước ra ngoài, trên mặt vẫn mang theo nụ cười, khiến Minh Bảo không nhịn được tăng nhanh tốc độ ăn sủi cảo, rồi chuồn về phòng ngủ, cậu bé sợ làm bóng đèn ảnh hưởng đến thế giới hai người của bọn họ.
Buổi chiều Minh Châu đã ăn một ít nên không thấy đói lắm, sủi cảo chỉ ăn được một nửa, phần còn lại do Cảnh Dực ăn hết, anh thu dọn chén bát mang vào phòng bếp để rửa, Minh Châu thì đi cho thỏ ăn.
Quần áo dơ trong phòng tắm được Cảnh Dực bỏ vào trong máy giặt, hiện tại đã giặt xong, Minh Châu lấy ra đem đi phơi nắng, bỗng nhìn thấy trên ban công có treo một con thỏ màu trắng lông xù xù, chắc hẳn là tối qua giặt xong rồi mang ra ban công phơi khô, bây giờ đã khô hoàn toàn.
Cô dùng cái móc quần áo với lấy con thỏ, sau khi cầm được trong tay thì thấy Cảnh Dực đang đứng sau lưng mình.
“Của anh à?” Minh Cho có chút kinh ngạc quay đầu lại, “Rất giống con thỏ trước đây em làm mất.”
Cảnh Dực nhìn xuống cô, “Chính là con thỏ mà em làm mất đấy.”
“Hả?” Minh Châu trợn tròn mắt, lại cúi đầu nhìn nhìn, con thỏ có hơi cũ sờn, không biết đã giặt bao nhiêu lần, bộ lông không còn mềm mại tơi xốp giống như trước kia nữa, nhưng đôi mắt thỏ ửng đỏ không có gì thay đổi.
“Sao anh lại…?” Minh Châu cảm thấy không thể tin được, nhưng trên mặt vẫn mang theo nụ cười, “Sao anh lại nhặt được nó vậy? Anh nhặt ở đâu thế?”
“Trạm dừng chân Đồng Thành, em đi nhờ xe của bọn anh.” Cảnh Dực nhìn vào cô nói, “Em ngồi ở phía sau anh.”
Minh Châu nhớ ra, cô khó hiểu hỏi tiếp, “Vậy tại sao anh không trả lại cho em?”
Khóe môi Cảnh Dực vương chút ý cười, “Em nói xem.”
Ban đầu là quên trả lại, sau đó là…không muốn trả nữa.
Minh Châu mỉm cười bước về phía trước vài bước, đôi mắt tươi cười nhìn vào anh hỏi.
“Anh thích em sớm như vậy à?”
Hoàn toàn không nhìn ra được, rõ ràng mấy lần gặp mặt sau đó, cô thấy anh vô cùng lạnh lùng.
“Thời điểm đó vẫn chưa tính là thích.” Cảnh Dực vươn tay sờ sờ đôi mắt đỏ bừng của con thỏ lông xù nằm trong tay cô, “Chỉ là rất để ý.”
Anh vươn tay xoa mặt cô, động tác dịu dàng, giọng nói ôn hòa: “Không muốn nhìn thấy em đau buồn như thế.”
Không biết làm sao mà lòng của Minh Châu bỗng dưng trở nên chua chát, hốc mắt lập tức ươn ướt.
Cô vươn tay ôm chầm lấy eo anh, nước mắt rơi tí tách lên áo anh, cô khịt mũi nói, “Sau này anh đừng đi.”
“Như thế em sẽ không còn đau buồn nữa.”
Cảnh Dực nhớ đến những năm chia xa, cánh tay vô thức dùng sức ôm cô chặt hơn, anh cất giọng trầm ấm nói, “Được, sau này anh sẽ không bao giờ rời xa em nữa.”
——oOo——